Trong ba nhóm, nhóm của Kỷ Lan và Giang Thiên là bình thường nhất.
Kỷ Lan không nói nhiều, tới bờ sông là cởi giày xuống xiên cá. Từ nhỏ chị đã học võ, thật sự có bản lãnh. Động tác dứt khoát, lưu loát, không chút rề rà. Xiên xuống một cái là một con cá vào tay.
Giang Thiên lại là một thiếu niên hay ngại ngùng, không dám nói chuyện với Kỷ Lan, thấy vậy cũng lập tức xuống nước.
Mặt cậu ửng đỏ, đôi mắt trong trẻo còn phiếm chút ánh sáng nóng lòng muốn thử, nhìn cá dưới dòng nước trong vắt, chẳng bao lâu sau cũng bắt được mấy con.
Hai người coi như là khải hoàn trở về.
Ở một hướng khác, Ngôn Án nhìn mấy con gà trống mập mạp béo tốt và mấy con gà mái màu lông bóng bẩy qua hàng rào, xoa tay.
Bảo sao lúc casting, tổ tiết mục hỏi cô có biết bắt gà gì đó không, thì ra là có mục đích này.
Nếu chỉ cần bắt gà là được trả tiền quay phim thì cô tình nguyện tập nào cũng bắt.
Nhưng mà, Kỳ Duyên tình nguyện sao?
Nghĩ vậy, Ngôn Án lén nhìn hắn đang đứng một bên.
Hắn chỉ đứng đó với vẻ mặt nhàn nhạt. Mặt trời sắp xuống núi, treo ở một góc trời xa xa, bao phủ một chút ánh vàng trên người hắn, không nóng bỏng như bạn ngày, hầu hết chỉ là ánh sáng lúc chạng vạng dìu dịu, khiến ngũ quan của hắn có vẻ nhu hoà hơn.
Đứng ở vị trí của cô chỉ cần nghiêng người ngẩng đầu là nhìn thấy hắn. Hắn như đứng trong vầng sáng, loá mắt đến nỗi khiến người ta không d/rời ra được.
Ngôn Án đột nhiên nhớ tới cảnh tượng lần đầu nhìn thấy Kỳ Duyên.
Khi ấy cô mới vừa xuyên đến thế giới này được một ngày, rúc trong hồ nước ngõ nhỏ tự hỏi thảo sinh. Đúng lúc này có một người lặng yên bước đến dưới ánh trăng.
Gió đêm mùa thu hơi lạnh, hắn mặc áo khoác lông, đôi tay xỏ trong túi, bước chân không nhanh không chậm, dẫm lên lá ngân hạnh rơi đầy dưới đất, đi đến bên cạnh cô.
Ngôn Án vốn ở tu tiên giới, luôn ở trong hồ nước nhỏ sâu trong khe núi Linh sơn, chưa từng có nhân loại nào nhìn thấy bản thể của cô.
Đấy là lần đầu tiên, một nhân loại xuất hiện bên cạnh cô.
Cô mới đến, không biết rất nhiều chuyện. Không biết mình đang ở đâu, không biết thế giới ban đầu vì sao lại bị huỷ hoại, không biết bạn bè của mình có bình an hay không.
Cho nên cô chỉ có thể lặng yên ở trong hồ nước, giả làm một cây cỏ đồng tiền bình thường, lấy bất biến ứng vạn biến.
Nhân loại kia ngồi xổm xuống, giơ tay kéo phiến lá của cô.
Không biết vì sao cô lại cảm nhận được trên người nhân loại này một loại nguy hiểm xưa nay chưa từng có.
Trong lòng cô sợ run nhưng lại không dám động đậy, cả thân cây đều vô cùng đề phòng.
Nếu hắn thật sự làm gì tổn thương cô, cô chỉ đành phản kháng!
Nhưng thật ra hắn cũng chẳng làm gì cả, chỉ kéo kéo cô, sau đó xoa xoa phiến lá cô trong lòng bàn tay, thấp giọng lẩm bẩm: "Còn rất tròn."
Ngôn Án thầm nghĩ, chứ còn gì nữa, cô chính là cây cỏ đồng tiền tròn nhất cả giới cỏ đồng tiền cơ mà.
Không đợi cô kiêu ngạo bao lâu, phiến lá của cô đã bị hắn ngắt xuống.
Cảm giác bị ngắt lá cũng giống như con người bị nhổ tóc, chỉ đau chút xíu, trong phạm vi chịu đựng.
Hơn nữa tóc người nhiều, lá của Ngôn Án cũng nhiều.
Bị ngắt một lá, cô vẫn ẩn nhẫn không động đậy. Lúc vui lúc buồn cô cũng tự ngắt vài cái.
Dù sao lá của cô cũng sum suê, không phải cây cỏ đồng tiền sắp trọc.
Nhưng nếu hắn dám ngắt lá thứ hai, cô thật sự sẽ nổi giận!
Kết quả, hắn thật sự xuống tay ngắt thêm một lá!
Ngôn Án rất tức giận, cảm thấy mình như hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.
Tuy tu vi cô không bằng những vị mặt lớn ở tu tiên giới nhưng cũng không yếu nhé. Ở tu tiên giới, chỉ càn cô không chạy vào địa bàn của các đại thần tìm chết thì cũng không ai dám bắt nạt đâu! Chủ yếu là bạn bè cô nhiều, người bình thường chẳng ai muốn trêu vào cô!
Nhưng giờ, chỉ trong một buổi tối mà cô đã bị một tên nhân loại tầm thường ngắt xuống hai cái lá rồi!
Mặc dù hơi thở của tên nhân loại này có chút đáng sợ nhưng cô cũng không dễ bị bắt nạt đâu nhé.
Cỏ đồng tiền khắp mặt hồ đều đang dao động, cô đang biến thành hình người, đưa tên nhân loại này xuống mười tám tầng địa ngục.
Biên độ dao động của cỏ đồng tiền rất lớn nhưng ban đêm tuy có gió cũng không lớn đến mức có thể thổi lá thành như vậy.
Kỳ Duyên thoáng có chút kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn qua.
Lúc này, ánh trăng trên đỉnh đầu trùng hợp ló ra dưới mây đen. Ánh trăng trong trẻo chiếu lên mặt hắn.
Ngôn Án vốn đang rất tức giận, nhìn thấy thế tức giận nháy mắt biến mất.
Sao lại có người đẹp trai như vậy chứ!
Ít nhất trong suốt hai trăm năm qua, Ngôn Án chưa từng gặp được người nào đẹp trai hơn thường nhân này.
Phải biết là yêu tộc phần lớn đều có dung mạo xuất chúng.
Nhưng người trước mắt, gương mặt như vậy, không phải là điều cô hằng theo đuổi trước khi xuyên qua đó sao?
Cùng hắn song tu, để hắn làm cha của con mình cũng không tệ nha!
Cỏ đồng tiền cả hồ bỗng an tĩnh lại, tư thái nằm yên lặng.
Kỳ Duyên tất nhiên không nhìn ra được. Hắn nhận cuộc điện thoại gọi đến từ bệnh viện, cầm hai chiếc lá cỏ đồng tiền, vội vàng rời đi.
......
"Ngôn Án." Có người gọi cô, giọng nói rất quen, rồi lại không quen lắm.
Cô chớp chớp hàng mi vừa dày vừa dài, từ trong ký ức hồi thần lại.
Kỳ Duyên trước mặt nhìn cô, đồng tử hơi sâu. Hắn đóng lại hàng rào, sai bảo người khác mà thái độ vô cùng tự nhiên: "Đi thôi."
"Hả? À à à, đi ngay đây!" Ngôn Án gãi gãi đầu, ý thức được mình vừa mới ngắm đến ngây cả người, mặt đỏ bừng không dám nhìn nữa.
Nếu đây là tu tiên giới, cô nhất định sẽ nghĩ hắn là một con hồ ly tinh.
Nhưng con hồ ly tinh đẹp nhất tộc hồ ly cô cũng biết, người ta cũng không có... đẹp bằng hắn.
Ngôn Án cúi đầu, đi vào trong hàng rào vẫn còn đang mở cửa.
Kỳ Duyên đứng bên ngoài hàng rào, nhìn Ngôn Án,