Việc học chữ kỳ thực rất đơn giản, dù sao Lý Vụ cũng không tham gia khoa khảo nên chỉ cần dạy xong Thiên Tự Văn lại dạy《 Tam Tự Kinh 》 hoặc《 Luận Ngữ 》là được.
Nhưng cái không đơn giản chính là Lý Vụ, hắn và những học sinh an phận nàng biết không hề giống nhau.
Hắn luôn nghi ngờ những gì nàng dạy.
Nàng đọc một lượt Thiên Tự Văn rồi Lý Vụ mới mở miệng hỏi: “Vì cái gì không có chữ Vụ?”
“Thiên Tự Văn vốn không có cái đó.”
“Đến chữ Vụ còn không có mà cũng không biết xấu hổ gọi là Thiên Tự Văn sao?” Lý Vụ coi khinh.
“…… Chữ đó chúng ta sẽ học sau, trước tiên ngươi cứ học xong Thiên Tự Văn rồi lại nói.”
“Chúng ta học chữ Vụ trước rồi lại học Thiên Tự Văn.”
Lần đầu tiên Thẩm Châu Hi gặp phải một học sinh dám giao nhiệm vụ cho phu tử.
Nàng lười tranh cãi với hắn nên viết một chữ “Vụ” trên mặt đất và nói: “Đây là ‘vụ’.”
Lý Vụ cầm bút học theo nàng mà vẽ một chữ tạm gọi là giống ở bên cạnh.
“Ngươi viết thế sai rồi, phải phất rồi mới xổ thẳng chứ.” Thẩm Châu Hi nói.
Lý Vụ lập tức hỏi: “Vì sao nhất định phải phất trước mới được xổ?”
Thẩm Châu Hi sửng sốt: “Nét bút chính là như vậy, mọi người đều viết thế.”
“Mọi người viết thế thì ta cũng phải viết thế à?” Lý Vụ nói: “Không có lý do gì để bắt buộc phải viết thế sao?”
Thẩm Châu Hi không đáp được, sư phó trong Thượng Thư Phòng không giảng đạo lý này, cũng chưa có ai hỏi qua câu này.
Nào có ai hỏi câu này chứ?
Có Lý Vụ, hắn không chỉ hỏi mà giọng còn mang theo khinh thường: “Nếu không có thì vì sao nhất định phải theo quy của của người khác?”
Thẩm Châu Hi cũng không biết!
Thế này cũng thôi đi, nhưng mấu chốt là hắn còn nghiêng con mắt liếc nhìn nàng một cái nói: “…… Ngươi cũng là con gà mờ.”
“Là ngươi hỏi quá xảo quyệt!” Thẩm Châu Hi cáu: “Ta dạy cho ngươi học chứ có bảo ngươi suy nghĩ miên man đâu!”
“Ta xảo quyệt? Thôi được, thôi được.” Lý Vụ dùng ngữ khí thỏa hiệp nói: “Ngươi tiếp tục đi.”
Lúc sau việc dạy học cũng coi như thuận lợi, Lý Vụ học rất nhanh, chẳng qua hắn thích hỏi nàng những vấn đề nàng chưa từng nghĩ tới.
Nếu hắn có thể đóng cái miệng đáng ghét kia lại thì cũng có thể coi là một học sinh không tồi.
Một buổi sáng cứ vậy qua đi.
Thẩm Châu Hi biết không có cơm trưa nhưng vẫn nhịn không được hy vọng, ánh mắt quét qua người Lý Vụ.
Hôm qua ở bên ngoài, hôm nay là ở nhà, nói không chừng —— nói không chừng đến giờ Lý Vụ sẽ xuống bếp làm đồ ăn thì sao?
Nhưng Lý Vụ quả là kỳ quái, rõ ràng hắn chú ý tới ánh mắt của nàng nhưng lại cố tình không hỏi, ngược lại càng viết hăng say hơn.
Nhìn sống lưng thẳng tắp cùng thần khí mười phần và bộ dạng thi thoảng lại vò đầu của hắn thì người không biết còn tưởng hắn đang viết cái gì đó kinh thế hãi tục lắm.
Thẩm Châu Hi nhịn không được định hỏi hắn có muốn nghỉ ngơi một lát rồi thuận tiện ăn cái gì không nhưng lúc này ngoài rào tre đột nhiên có một tiếng mềm nhẹ vang lên.
Lý Vụ nhíu mày.
“Lý huynh đệ, ngươi ở nhà không?” Ngoài cửa có tiếng nữ nhân nũng nịu.
Thẩm Châu Hi nhìn hắn lại thấy hắn không nhúc nhích, cũng không có ý định đứng dậy mở cửa.
Tiếng đập cửa bên ngoài lại vang lên, nữ nhân kia tiếp tục nói: “Nghe nói nhiều ngày nay ngươi không đến trấn trên mua rượu nên nô gia cố ý mang một bình rượu ngon tới cho ngươi.
Ta còn mang theo đồ nhắm mà ngươi thích nhất tới.
Ngươi có nhà không?”
Thẩm Châu Hi hỏi: “Ngươi không mở cửa sao?”
Hắn vùi đầu vẽ loạn, giọng lãnh đạm đáp: “Đừng xen vào.”
Nàng lại rất muốn mở cửa nhìn xem là thần thành phương nào nhưng Lý Vụ là chủ nhà, nếu hắn nói không thì nàng cũng chẳng có tư cách quản.
Sau một lúc lâu ngoài cửa vang lên một tiếng thở dài như oán thán.
Nữ nhân kia buồn bã nói: “Vậy nô gia đi đây, nếu ngươi lười nấu cơm thì cứ tới trấn trên tìm nô gia, rượu nóng và đồ ăn vĩnh viễn có đủ cho ngươi.”
Sau đó không còn tiếng đập cửa nữa, người kia hẳn cũng đã đi xa.
Lúc này Thẩm Châu Hi bắt đầu không vui vì hàng rào tre nhà Lý Vụ quá cao.
Những nhà khác rào tre đều thấp tè, chỉ có hắn vây nhà mình như doanh địa quân sự.
Nàng muốn thăm dò người kia là ai cũng khó.
Lòng nàng bị cơn tò mò thiêu đốt, bỗng nhiên một tiếng bụng sôi vang lên đánh gãy suy nghĩ của nàng.
Lý Vụ ngẩng đầu nhìn nàng, một lúc lâu sau vẫn không ai nói gì.
Sau đó hắn mở miệng hỏi: “Là bụng ngươi kêu hả?”
Tiếng vang này to hơn mọi âm thanh trong viện khiến Thẩm Châu Hi mất hết mặt.
Nàng đỏ mặt, mạnh miệng nói: “Rõ ràng là bụng ngươi kêu, đừng vu oan cho ta.”
“Vịt chết mà cái mỏ vẫn còn cứng.”
Lý Vụ ném bút đứng dậy đi về phía phòng bếp.
Thẩm Châu Hi vừa thấy đã biết hắn đi nấu cơm thế là tung tăng đuổi theo hắn.
Lý Vụ vào bếp nhóm lửa nấu mì, Thẩm Châu Hi vừa thấy thế đã thất vọng buột miệng nói: “Lại là mì sao?”
Hắn nhìn nàng hỏi: “Nơi này thâm sơn cùng cốc mà ngươi còn đòi cái gì?”
Thẩm Châu Hi đương nhiên không thể nói mình muốn ăn lẩu đuôi huơu, gà tơ, ngỗng quay, thịt heo……
Nàng méo miệng, hứng thú héo héo mà ăn nửa bát mì.
“Không phải ngươi đói bụng sao?” Lý Vụ nhìn nàng để lại nửa bát mì thì hỏi.
“Ta no rồi.” Thẩm Châu Hi đáp.
Lý Vụ không nói gì mà chỉ cầm nửa bát mì nàng ăn dở tống vào bụng.
Theo lý thì Lý Vụ hẳn sẽ giống những hoàng tử nàng thấy trong Thượng Thư Phòng.
Bọn họ ăn xong lập tức bắt đầu luyện tập kiến thức buổi sáng vừa học.
Nhưng tên này không phải hoàng tử, hắn là du côn, ác bá vì thế ăn trưa xong hắn nằm thẳng cẳng trên cái chiếu giữa nhà sau đó ngủ như chết.
Lúc ở trong cung Thẩm Châu Hi cũng nghỉ trưa, nhưng nàng chưa từng gặp kẻ đọc sách nào còn có thời gian ngủ trưa.
Lần đầu tiên nàng thấy một người mâu thuẫn như Lý Vụ, rõ ràng hắn chỉ là một kẻ bình dân mệnh như cỏ rác nhưng tiếp xúc rồi mới thấy hắn không hề giống cỏ rác.
Hoặc phải nói là hắn không hề có tự giác của một cây cỏ rác.
Thẩm Châu Hi thân là công chúa lại thường xuyên cảm thấy tự ti, còn hắn lại chưa bao giờ không tự tin.
Nghĩ nghĩ một lát nàng mới mơ màng thiếp đi.
Vốn nàng tưởng trải qua chuyện mẫu phi tự sát, phụ hoàng chết thảm, nước mất nhà tan thì một thời gian dài nàng sẽ gặp ác mộng.
Nhưng cả tối qua và hôm nay nàng đều ngủ rất an ổn.
Cái giường này vừa cứng vừa cũ, chẳng những kém xa tiêu chuẩn mà ngay cả độ thoải mái cũng chỉ hơn nằm trên đất một chút.
Ấy vậy mà không hiểu sao nàng lại ngủ cực kỳ an ổn.
Sau khi tỉnh lại nàng thấy mặt trời đã bắt đầu xuống núi.
Nàng đánh thức cái kẻ còn đang nằm ngủ kia dậy sau đó hai người lại tới dưới tàng cây hoa quế và tiếp tục học Thiên Tự Văn.
So với buổi sáng thì lúc này Lý Vụ càng nhanh tiến vào trạng thái học tập.
Tiến độ dạy học của Thẩm Châu Hi cũng tiến bộ vượt bậc, bất giác nàng đã dạy tới câu thứ mười.
“Một câu này là