Qua nửa tháng, Thẩm Châu Hi lại quay về Thọ Châu.
Mùa hạ đã gần hết, mùa mưa Thẩm Châu Hi chờ đợi mãi cuối cùng cũng sắp tới.
Đoàn người như một con rắn dài chậm rãi già nua đi về phía Thọ Châu mở mang.
Nghĩ tới ý kiến của Thẩm Châu Hi nên Thẩm Tố Chương lựa chọn dựng trại đóng quân ở một bình nguyên cách Thôn Thiên Động hai mươi dặm.
Thẩm Châu Hi ở trên xe ngựa xóc nảy một ngày, đến tối lại lo lắng gặp phải Phó Huyền Mạc nên nàng không hề ra ngoài mà vẫn mê man tới ngày thứ hai bị cung nữ đánh thức.
Hôm qua nàng mơ thấy Lý Vụ, lúc này đột nhiên bị đánh thức nàng còn chưa kịp hoàn hồn, cứ thế mơ màng trở mình nói: “Lý rắm thối…… đừng phiền ta……”
“Việt Quốc công chúa…… mau tỉnh dậy đi thôi…… Bệ hạ triệu kiến……”
Hai chữ bệ hạ làm Thẩm Châu Hi lập tức tỉnh táo.
Nàng vội vàng đứng dậy rửa mặt rồi đi tới vương trướng của Thẩm Tố Chương.
Vương trướng hoa mỹ lại tinh xảo, phía sau màn sa lay động truyền đến tiếng thảo luận của Thẩm Tố Chương và Tể tướng Vương Quyết.
Cung nữ vừa thông báo Việt Quốc công chúa cầu kiến thì tiếng nói chuyện kia lập tức ngừng lại.
Lát sau tiếng cười sang sảng của Thẩm Tố Chương đã truyền tới.
“Lục muội tới rồi thì mau tiến vào đi.” Thẩm Tố Chương vừa cười vừa đi ra từ sau rèm.
Hôm nay hắn cũng mặc một thân thường phục quá mức ngả ngớn so với một vị đế vương.
Thẩm Châu Hi rũ mắt nhìn hoa văn trên xiêm y của hắn và cung kính quỳ xuống hành lễ: “Châu Hi tham kiến hoàng huynh.”
“Đứng lên đi, chúng ta mà còn phải khách sáo à?” Chờ Thẩm Châu Hi hành xong lễ Thẩm Tố Chương mới cười và đỡ nàng dậy.
Vương Quyết râu tóc đều bạc đứng ở một bên chắp tay hành lễ: “Bệ hạ, lão thần xin lui trước.”
“Đi thôi.” Thẩm Tố Chương không thèm để ý mà phất phất tay.
Vương Quyết yên lặng hành lễ với Thẩm Châu Hi rồi được đại tổng quản tiến lên đỡ ra khỏi trướng.
“Ngồi đi.” Thẩm Tố Chương chỉ tay lên giường La Hán, bản thân thì tự đi tới đó ngồi trước.
Một cung nữ yểu điệu đi lên rót hai chén trà xanh mùi thơm bốn phía, trong lúc ấy nàng ta không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
“Trà Long Tỉnh năm nay cực kỳ thơm, ngươi thử xem.” Thẩm Tố Chương nói.
Thẩm Châu Hi cầm lấy chén trà, mùi thơm đặc trưng của Long Tỉnh ập vào mặt.
Nàng lộ vẻ mặt kinh ngạc mà tán thưởng một câu trà ngon sau đó lặng lẽ phun nước trà ra khăn thêu lúc lau miệng.
Đây đều là kỹ năng cung đấu nhập môn mà mẫu phi đã dạy nàng.
Không phải Thẩm Châu Hi hoài nghi đức hạnh của Thẩm Tố Chương mà hiện tại nàng không có lý do gì để tin tưởng đức hạnh này.
Lo trước vẫn tốt hơn.
“Lục muội đã ở bên cạnh Phó Huyền Mạc nhiều ngày, không biết ngươi có cảm tưởng gì?” Thẩm Tố Chương giống như tùy ý hỏi.
“Phương thị không hợp khí hậu nên nằm mãi trên giường không dậy nổi.
Gần đây Phó Huyền Mạc đều bận hầu bệnh nên Châu Hi cũng không gặp hắn quá nhiều.” Thẩm Châu Hi cúi đầu, cẩn thận nói.
“Vừa ra khỏi Kiến Châu đã ngã bệnh, người không biết nghe xong còn cảm thấy trẫm khắt khe quả phụ ấy chứ.” Thẩm Tố Chương nghiêng người dựa trên giường La Hán, miệng nở nụ cười châm chọc, “Thiên hạ đệ nhất công tử đúng là có hiếu, người trong doanh địa đều đang khen hắn ngày đêm cực nhọc, không được nghỉ ngơi an ổn mà phải hầu bệnh cho mẹ mình.
Ngươi nói xem trẫm có cần đặc biệt ra thánh chỉ khen ngợi hắn không?”
Thẩm Châu Hi không muốn trộn lẫn trong đấu tranh giữa hai người, ai biết sau đó nàng có bị đẩy ra làm vật chắn hay không?
Nàng mang vẻ mặt vụng về hoảng loạn nói: “Châu Hi sợ hãi……”
Thẩm Tố Chương ngước mắt nhàn nhạt quét về phía nàng và hỏi: “Ngươi sợ hãi cái gì?”
“Châu Si sợ không thể nhanh chóng giải trừ hôn ước rồi khiến bản thân bị a huynh chán ghét……”
Thẩm Tố Chương thở dài nói: “Hôn nhân đại sự là lệnh của cha mẹ lời người mai mối, vốn dĩ cũng chẳng trách được ngươi.”
Hắn nhìn chén trà trước mặt, trong mắt hiện ra một chút hồi ức: “Năm đó…… phụ hoàng cố ý muốn giải trừ hôn ước của ngươi và Phó Huyền Mạc nhưng……”
Thẩm Tố Chương nửa che nửa lộ nói lời này khiến Thẩm Châu Hi càng thêm mờ mịt.
“Nếu phụ hoàng không thích Phó thị thì sao ngay từ đầu lại tứ hôn cho muội và Phó Huyền Mạc?”
“Trên phố có lời đồn đãi nói ngươi và Phó Huyền Mạc đính thân vì hắn anh hùng cứu mỹ nhân, phụ hoàng muốn bảo toàn trong sạch cho ngươi nên mới thuận nước đẩy thuyền và chọn Phó Huyền Mạc làm phò mã.
Nhưng kỳ thật chuyện ngươi rơi xuống nước không lớn không nhỏ, năm ấy ngươi cũng mới bao lớn, lấy đâu ra trong sạch mà nói chứ?”
Thẩm Tố Chương híp mắt dựa vào giường La Hán như một con mèo xinh đẹp.
Hắn phất phất tay thế là đám cung nhân và nội thị sôi nổi rời khỏi đó.
“Khi đó phụ hoàng còn không biết Phó thị lòng muông dạ thú nên vì chút chuyện xa xưa thời trẻ mà mang áy náy với Phó Nhữ Trật.
Hơn nữa Hoàng Hậu lúc ấy cũng liên tiếp góp lời nên phụ hoàng mới gật đầu đồng ý hôn sự này.” Thẩm Tố Chương chậm rãi nói, “Muội đoán xem ai là người đưa ra ý tưởng kết thân này đầu tiên?”
“…… Là Hoàng Hậu ư?” Thẩm Châu Hi thử hỏi.
“Là Phó Huyền Mạc.”
Thẩm Tố Chương cong khóe môi cười, tay phải nhẹ nhàng thưởng thức dây đeo ngọc bội bên hông.
“Là hắn liên tiếp thỉnh cầu với Phó Nhữ Trật nên ông ta mới tìm tới Hoàng Hậu khi ấy và nhờ bà ta chu toàn mọi việc.
Sau đó phụ hoàng và Phó Nhữ Trật càng ngày càng có ý kiến khác biệt về chính sự, lại nhận thấy Phó thị đã như mặt trời ban trưa, nếu có thể liên hôn với Bạch gia phú khả địch quốc thì rất nguy hiểm.
Nếu ngày sau bọn họ nổi lòng phản loạn vậy Đại Yến khó mà trấn áp.
Bởi vậy khi ấy phụ hoàng muốn giải trừ hôn ước của ngươi và Phó Huyền Mạc nhưng…… Lúc ông ấy ý thức được thì cha con Phó Nhữ Trật đã hoàn toàn khống chế triều cục, vài lần ông ấy muốn thử giải trừ hôn ước của hai nhà đều bị Phó thị giảo hoạt cản trở.”
Nội tình trong những chuyện cũ này trước giờ không ai nói với Thẩm Châu Hi.
Rõ ràng nàng mới là đương sự trong cuộc nhưng lại chẳng ai nói cho nàng biết chút thông tin gì.
Lúc này biết được những khúc mắc phía sau hôn sự ấy nên nàng không nhịn được nghe đến nhập thần.
“Phụ hoàng vẫn không từ bỏ, ông ấy biết nếu cứ thế mặc kệ Phó thị phát triển cường đại thì thiên hạ của nhà họ Thẩm chúng ta sẽ bị Phó thị thay thế.” Thẩm Tố Chương hơi trầm giọng, mặt mày cũng không còn vẻ tùy hứng nữa mà có chút trầm ổn hiếm thấy, “Chúng ta trù tính thật lâu, chuẩn bị đợi thời điểm Phó thị lơi lỏng nhất —— ngày ngươi và Phó Huyền Mạc tổ chức đại hôn chúng ta định sẽ bắt lấy cha con Phó Nhữ Trật và tuyên bố tội trạng.
Chẳng qua ——”
Hắn thở dài nói: “Chuyện xảy ra sau đó ngươi đều đã biết.”
Phải, chuyện sau đó Thẩm Châu Hi đều đã biết.
Nàng còn chưa ra khỏi cung thì phản quân đã đánh vào hoàng thành.
Phụ hoàng chết, mẫu phi treo cổ, nàng thì theo một tủ sách nhỏ lưu lạc tới Kim Châu.
Vận mệnh của nàng từ đó như long trời lở đất.
“Lục muội, nếu muội thật sự muốn nhất đao lưỡng đoạn với Phó Huyền Mạc thì lần này cần phải giúp a huynh một tay mới được.” Thẩm Tố Chương ngồi dậy, tay phải chống trên bàn, mắt nhìn thẳng nàng.
Thẩm Châu Hi biết vở kịch lớn rốt cuộc cũng tới nên nàng làm bộ mình là một con cá mè hoa đang mắc câu mà ngây thơ hỏi: “Muội phải làm sao mới giúp được a huynh?”
“Đêm nay trong yến hội muội chỉ cần khuyên Phó Huyền Mạc uống chén rượu ngự tứ, chuyện sau đó cứ để trẫm và các vị đại thần xử lý.”
“Rượu thuốc ư?” Thẩm Châu Hi sửng sốt.
“Chỉ là chút rượu khiến người