“Bệ hạ muốn nghe vi thần nói cái gì?”
Rượu mạnh làm không khí say mê, cũng làm rất nhiều người lộ ra tư thế khác với bình thường.
Còn Phó Huyền Mạc vừa thay đổi thái độ đã ngước mắt nhìn thẳng Thẩm Tố Chương mà hỏi, không hề kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.
“Trẫm muốn nghe ngươi nói về những chuyện ngươi tưởng trẫm không biết.” Thẩm Tố Chương như hổ rình mồi mà nhìn hắn.
Giữa sân yên tĩnh không tiếng động, ngay cả những quan lại say rượu gục đầu xuống bàn cũng bị người bên cạnh lay tỉnh vì sợ tiếng ngáy của bọn họ gây ra họa lớn.
Tới lúc này rồi dù là kẻ ngu ngốc cũng biết sát khí ẩn núp nãy giờ đã lặng lẽ thò đầu ra.
Vương Quyết đã vươn tay phải vuốt râu một lúc, bấy giờ ông ta mới mở đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào kẻ ngồi bên cạnh Thẩm Châu Hi.
“Phó Huyền Mạc ——” Vương Quyết trầm giọng nghiêm khắc nói, “Với bề trên ngươi hành động ngang ngược, lại kết bè kết cánh, với kẻ dưới người lập ra sưu cao thế nặng, bóc lột dân chúng.
Chuyện tới bây giờ ngươi còn không chịu nhận tội sao?!”
Sau một lát im lặng một tiếng lửa bật tách bùng lên, bóng dáng mọi người cũng nảy lên theo.
Thẩm Tố Chương ngồi trên đài cao dùng ánh mắt lạnh băng chán ghét nhìn kẻ bên cạnh Thẩm Châu Hi.
Trong không khí lặng lẽ tới cây kim cũng có thể rơi kia Thẩm Châu Hi kiên trì nhìn thẳng chén rượu không trước mặt.
Nhưng nàng vẫn cảm nhận được bên cạnh có động tĩnh, một bóng dáng cao lớn đứng lên, chậm rãi đi tới giữa sân.
Lửa trại thiêu đốt ở cách đó không xa, ánh lửa nhảy nhót chiếu lên khuôn mặt tuấn nhã kiệt xuất của Phó Huyền Mạc như một con rắn đang vặn vẹo.
“Vi thần không rõ.” Giọng nói bình tĩnh của hắn vang lên trong sân tiệc trống trải yên tĩnh, “Từ khi nhập sĩ tới nay vi thần vì bệ hạ và Đại Yến mà cặm cụi suốt ngày, không dám lơi lỏng.
Phụ thân bất hạnh bị kẻ gian hãm hại vì thế vi thần càng phải làm gương, chịu khó chịu khổ vì không muốn làm hỏng thanh danh của ông ấy.
Vương tướng muốn vấn tội cũng nên đưa ra nguyên do cụ thể, nếu không chẳng những tổn thương tình cảm đồng liêu mà còn tổn thương lòng của quan lại nơi đây.”
“Được! Ngươi muốn nguyên do thì ta sẽ cho ngươi nguyên do ——” Vương Quyết đứng lên, uy phong nghiêm nghị trừng mắt nhìn Phó Huyền Mạc cách đó không xa.
Ông ta một hơi kể hết 28 tội lớn, từ việc Phó Huyền Mạc chậm trễ quân cơ, cứu giá không kịp thời, tới việc trị quân không nghiêm, khiến bá tánh vô tội chết thảm.
Việc nhỏ thì có cả chậm trễ quỳ lạy khi thượng triều, đức hạnh không tốt, thậm chí còn có việc xảy ra vài chục năm trước lúc Phó Nhữ Trật còn trên đời đã dung túng cho thủ hạ chiếm ruộng của công.
28 tội này ông ta đọc làu làu, nói năng cực kỳ có khí phách: “Phó Huyền Mạc, ngươi và cha ngươi mấy năm nay cậy quyền làm bậy, lơ là uy nghiêm của thiên tử, nhiều lần bất kính với tiên hoàng và bệ hạ.
Các ngươi đã sớm quên hết bổn phận của thần tử, tội nghiệt phạm phải viết mãi không hết! Nếu không trị tội của ngươi thì thiên lý khó dung tha! Hiện giờ, ngươi còn có gì để nói hả?!”
“Vi thần cùng chúng quan viên địa phương thường xuyên qua lại chẳng qua vì muốn liên hợp chống lại Ngụy Liêu.” Phó Huyền Mạc không chút hoang mang mà chậm rãi nói, “Cái gọi là sưu cao thế nặng cũng chỉ muốn góp đủ quân phí chống lại Ngụy Liêu và tăng cường sức mạnh triều đình.
Lúc trước chúng thần cũng đã xin chỉ thị của bệ hạ và được cho phép thì mới thực thi.
Còn việc coi rẻ đế vương thì từ đâu ra? Hơn 400 người nhà họ Phó thần không dám đảm bảo không ai phạm sai lầm, nhưng chỉ cần triều đình có chứng cứ thì Phó gia tuyệt đối không bao che.
Còn chuyện lâm triều chậm trễ ——”
Phó Huyền Mạc rũ mắt bình tĩnh nói: “Nếu đã muốn ghép tội thì sợ gì không có lý do?”
“Ta thấy ngươi chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ đâu!” Vương Quyết đập lên bàn, thị vệ vốn đứng ngoài hầu lúc này không hẹn mà cùng tiến lên mấy bước, tạch một cái rút bội đao bên hông ra.
“Phó thị các ngươi nắm giữ triều chính đã nhiều năm, nhưng hôm nay thiên tử vẫn còn đây!” Vương Quyết tức giận nói, “Hơn 2000 người mà ngươi mang tới hiện tại đã bị cấm quân khống chế, ngươi mà còn chấp mê bất ngộ thì đừng trách lão phu không nói tình cảm!”
“Vương tướng không có cách nào dùng lý khiến người khác phục nên định dùng binh khí để nói chuyện sao? Thiên tử còn chưa nói gì mà ông đã độc chiếm càn khôn, nói lấy mạng đại thần triều đình là lấy —— thế này thì đến tột cùng là Vương tướng nắm giữ triều chính hay Phó thị ta đây?”
“Phó Huyền Mạc, ta biết ngươi lươn lẹo, nhưng đừng hòng châm ngòi ly gián ta và bệ hạ!” Vương Quyết càng thêm kích động, còn Phó Huyền Mạc thì vẫn bình tĩnh vững vàng như cũ.
Thẩm Châu Hi nhìn bộ dáng của hắn thì bất an trong lòng càng sâu hơn.
“Bệ hạ cũng cảm thấy thế sao?” Phó Huyền Mạc bỗng nhiên nhìn về phía Thẩm Tố Chương ngồi trên cao.
Thẩm Tố Chương lười nhác nghiêng người, tay phải đặt lên bàn, mày nhíu lại lộ vẻ không kiên nhẫn: “Trẫm cảm thấy thế nào quyết định bởi việc ngươi làm thế nào —— trẫm ký thác kỳ vọng cao với Phó thị, nhưng các ngươi quả thực khiến trẫm phải thất vọng và buồn lòng.”
Sau khi Thẩm Tố Chương nói xong thì Vương Quyết nhếch khóe miệng giấu sau bộ râu bạc và lộ ra nụ cười đắc thắng nói: “Bệ hạ đã lên tiếng, Phó Huyền Mạc, ngươi vẫn nên cúi đầu nhận tội đi.
Chờ ngươi vào Hình Bộ, lão phu sẽ tự mình đưa cho ngươi đống tội trạng mà ngươi cần!” Vương Quyết nói xong thì thần sắc đột nhiên thay đổi và quát to, “Bắt lấy hắn!”
Vương Quyết gầm lên, tiếng vang vọng trong doanh địa nhưng chỉ đợi được an tĩnh chết lặng.
Lửa trại đã lâu không được thêm củi nên chậm rãi tắt hẳn.
Ngoại trừ trung tâm còn ngẫu nhiên vang lên tiếng lách tách thì giữa sân lặng lẽ tới độ có thể nghe được cả tiếng máu của mỗi người chảy trong thân thể.
Dòng máu chảy trong mỗi người ở đây hợp lại thành một dòng nước ngầm lạnh băng lao chảy qua đỉnh đầu Thẩm Châu Hi.
Cả người nàng lạnh lẽo nhìn đám cấm quân tay cầm bội đao nhưng không hề nhúc nhích kia.
“Các ngươi đang làm gì thế hả?!” Vương Quyết tức giận mắng, “Còn không mau bắt lấy kẻ này?!”
Cấm quân vẫn mặt không biểu tình và chẳng nhúc nhích, giống như bọn họ không hề nghe được giọng Vương Quyết vậy.
Thẩm Tố Chương thiếu kiên nhẫn nên cũng gầm lên một tiếng: “Còn không bắt lấy hắn hả?! Đến lời trẫm các ngươi cũng không nghe sao?!”
Cấm quân vẫn không nhúc nhích.
Vương Quyết và Thẩm Tố Chương đột nhiên thay đổi biểu tình.
Dù là kẻ ngu dốt thì cũng nên hiểu thế cục giờ phút này đã đảo ngược.
Bắt ba ba trong rọ nhưng lại không bắt được con ba ba đã định sẵn từ đầu.
Bọn họ trúng kế.
“Từ 13 tuổi cha ta đã là thư đồng của tiên hoàng, sau này vẫn làm bạn bên cạnh tiên hoàng mãi.”
Phó Huyền Mạc chậm rãi mở miệng nói: “Với cha ta thì giữa ông ấy và tiên hoàng không chỉ có tình cảm quân thần, mà còn có tình nghĩa anh em.
Từ nhỏ, cha ta đã dạy dỗ ta phải vì Đại Yến mà tận trung.
Ta nhìn cha mình vì Đại Yến mà ngày đêm làm lụng vất vả, lúc còn trẻ đã bạc tóc cho nên cũng khổ học mười mấy năm để có thể phân ưu với ông ấy.
Cha ta vì Đại Yến, vì tiên hoàng và bệ hạ mà hy sinh mọi chuyện, nhường nhịn khắp nơi —— một Tể Tướng đương triều bị mưu hại ngay dưới mí mắt thiên tử nhưng đến nay hung thủ còn chẳng thấy đâu! Thế nhân đều nói vi thần nên hận, nên oán —— nhưng thần chưa bao giờ có một câu oán hận bởi vì thần biết cha ắt sẽ thông cảm cho bệ hạ.”
Giọng nói trầm