Thẩm Châu Hi ngồi trước bàn lột vỏ sơn trà ném vào đĩa gốm đựng hoa.
Qua hai ngày đám hoa trắng tuy vẫn giữ màu nhưng đã mất đi độ tươi sáng.
Vỏ sơn trà màu vàng rơi trên đó giống như tuyết trắng bọc lấy một mảnh lông chồn vàng.
Nàng vừa ăn vừa cảm thụ gió mát lùa vào nhà chính.
Theo gió mát, tháng tư cũng đến gần.
Hiện tại Thái Tử đang ở đâu, đã thu phục non sông, giúp đỡ hoàn thành nghiệp lớn của Đại Yến tới đâu rồi?
Phó Huyền Mạc tìm không thấy nàng liệu có từ bỏ không?
Phản quân đánh vào kinh thành có hủy hoại hoàng lăng, tàn sát bá tánh không?
Nàng là người trong cuộc lại không có bao nhiêu cảm giác chân thật.
Ngư Đầu trấn hòa bình thanh tịnh cùng kinh thành gió lửa liên miên giống như hai thế giới.
Có đôi khi nàng không nhịn được hoài nghi mình còn có thể trở lại thế giới kia không?
“Ngươi ngẩn người làm gì?” Lý Vụ ngồi dậy, vừa đi ra ngoài cửa vừa quay đầu nhìn nàng.
Lúc này Thẩm Châu Hi mới nghe thấy trong viện truyền đến tiếng đập cửa.
“Đại ca! Thẩm muội muội!” Lý Thước ở ngoài cửa gọi.
Thẩm Châu Hi vội đứng dậy đón, sau đó lại bỗng nhiên nhớ tới cái đĩa đựng vỏ trên bàn thế là nàng mang đĩa tới hậu viện đổ rác, rửa sạch rồi mới vào nhà chính.
Lý Thước và Lý Côn đã vào sân.
Tên tham ăn kia mắt sắc, vừa liếc một cái đã nhìn thấy trái cây trên bàn.
Hắn không hề do dự bước về phía sơn trà và tang châm.
Lý Thước thì đứng dưới mái hiên cầm một gói lá sen bao nói với Thẩm Châu Hi:
“Thẩm muội muội, ta mang theo hai cân thịt bò tới.
Đêm nay ta sẽ bộc lộ tài năng cho mọi người.”
Thẩm Châu Hi giật mình hỏi: “Không phải quan phủ cấm giết bò sao?”
Lý Thước cũng giật mình như nàng: “Tuy là nói thế nhưng trời cao hoàng đế xa, ngoài kinh đô và vùng lân cận thì có ai không ăn thịt bò đâu?”
Tâm tình của Thẩm Châu Hi thật phức tạp: Hóa ra lệnh của phụ hoàng lại được bá tánh và quan viên thực thi thế này đây.
Đến lệnh cấm giết bò mà bọn họ còn có lệ vậy những chính sách khác của phụ hoàng có thể đi tới đâu chứ?
“Mua màn thầu chưa?” Lý Vụ đón lấy gói lá sen trong tay Lý Thước rồi hỏi.
“Đại ca muốn ăn màn thầu sao?”
Lý Vụ sờ sờ bụng: “…… Đói bụng.”
“Cũng không xa lắm, để đệ đi mua ba cân màn thầu về.” Lý Thước nói.
“Nhớ mua bánh khoai sọ!” Lý Côn phun một mảnh vỏ sơn trà lên bàn.
Thẩm Châu Hi thấy vậy thì trong lòng run lên, nàng chạy tới trước bàn đặt cái đĩa gốm trước mặt hắn nói: “Ném rác vào đây.”
“Vì sao?”
“Không ném ở trong đĩa thì ngươi sẽ không có bánh khoai sọ ăn!”
“…… Đồ heo heo lắm mồm.” Lý Côn xì một tiếng khinh miệt nhưng vẫn bỏ vỏ sơn trà vào đĩa.
Lý Thước đi không bao lâu thì thợ mộc mang gia cụ Thẩm Châu Hi đặt làm tới.
Ông ta để hai đứa học trò đưa đồ đến, còn có một cái tủ sách và cái giường mới mà nàng mong mãi.
Sau khi trả lại đống đồ gỗ sưa kia thì gia cụ tự nhiên không được tốt như trước nhưng Thẩm Châu Hi ngồi trên cái giường mới vẫn cảm thấy rất mỹ mãn.
Ít nhất cái giường mới này vừa rộng vừa chắc, sẽ không vì xoay người mà vang lên tiếng kẽo kẹt.
Vật liệu tuy không phải tốt nhất nhưng cũng coi như tạm được.
Cái bàn vuông mới mang tới kia cũng sáng loáng như được sơn, chứng minh người thợ này tay nghề vô cùng tốt, làm mộc và sơn đều điêu luyện.
Nói tóm lại tuy không phải cực kỳ vừa lòng nhưng cũng tạm vừa lòng.
Nàng đặc biệt yêu thích cái bàn, không chỉ đuổi Lý Côn ra ngoài viện ăn sơn trà và tang châm, nàng còn lấy một cái bút mình trộm giấu trong gối đầu từ lâu ra.
Lâu lắm không đề bút viết chữ khiến lòng nàng ngứa ngáy, vì thế nàng rót một bát nước trong, dùng ngòi bút chấm nước sau đó viết lên bàn một áng《 đêm lặng nghĩ 》.
Viết xong chữ cuối cùng thì chữ đầu tiên đã khô và biến mất.
Nàng nhìn áng thơ nhớ cố hương này rồi không nhịn được đau xót.
“Bút này ở đâu ra?” Lý Vụ ngồi xuống cái ghế bên cạnh nàng hỏi.
Thẩm Châu Hi cố nén ưu sầu, ra vẻ thoải mái nhét bút lông cừu vào tay Lý Vụ nói: “Lúc ngươi trả lại giấy và bút mực ta đã lén giấu một cái bút.” Dưới ánh mắt trừng trừng của Lý Vụ, Thẩm Châu Hi nói: “Vì giúp ngươi luyện chữ ta mới giữ lại, ngươi cũng đâu thể dùng nhánh cây viết chữ cả đời đúng không?”
Lúc này Lý Vụ mới giãn lông mày: “Ngươi nói một tiếng là được, tên gian thương kia cứ nói ta thiếu hắn một cái bút, lão tử còn tưởng hắn lừa lão tử nữa.”
“Là ta nghĩ không chu đáo.” Thẩm Châu Hi biết nghe lời phải, sau đó cổ vũ nhìn hắn nói: “Thiên Tự Văn ngươi học được bao nhiêu rồi? Viết thử xem.”
“Được bao nhiêu?” Lý Vụ nhếch khóe miệng, khinh thường cười nói: “Ngươi tùy tiện kiểm tra xem, nếu sai một chữ ta cho ngươi một lượng bạc.”
Thẩm Châu Hi không tin chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi hắn đã có thể từ thất học chuyển thành tiến sĩ Thiên Tự Văn vì thế thuận miệng nói: “Ngươi thử viết ba chữ Thiên Tự Văn xem nào.”
Lý Vụ đề bút viết ngay, ba chữ Thiên Tự Văn tuy xiêu xiêu vẹo vẹo nhưng tốt xấu gì thì nét bút vẫn chính xác, kết cấu chính xác, không nhiều không ít một nét nào.
Thẩm Châu Hi không tin vì thế vội kiểm tra tiếp: “Ái dục lê đầu.”
Lý Vụ chấm nước tiếp tục viết lên bàn.
Viết đến chữ ‘lệ’ hắn ngừng một lát, Thẩm Châu Hi vừa định cười hắn nói mạnh miệng thì hắn đã viết xong mấy nét bút sau.
Thẩm Châu Hi trừng mắt nhìn vẫn không phát hiện ra sai lầm gì.
Lý Vụ càng thêm đắc ý, cà lơ phất phơ bắt chéo chân hỏi: “Nói đi, còn cái gì nữa?”
“Lâm thâm lí mỏng.”
Viết đúng rồi.
“Tựa lan hinh.”
Vẫn đúng rồi.
Thẩm Châu Hi khó có thể tin mà nhìn hắn: “Nhạc thù đắt rẻ sang hèn phía sau là cái gì?”
Từ nghe viết biến thành đối đáp, Lý Vụ không chút do dự: “Lễ đừng tôn ti.”
“Tiết nghĩa liêm lui?”
“Nghiêng ngửa phỉ mệt.”
Thẩm Châu Hi liên tiếp hỏi năm câu, Lý Vụ đều đáp trôi chảy.
Càng hỏi cái đuôi của Lý Vụ càng vểnh lên trời.
Thẩm Châu Hi nén kinh ngạc trong lòng, chỉ đành khụ một tiếng nói: “…… Trẻ nhỏ dễ dạy, tuy ngươi không có thiên phú gì nhưng chỉ cần nỗ lực vẫn có thể cần cù bù thông minh.”
“Lão tử còn không có thiên phú?” Lý Vụ không vui hỏi.
“Còn phải xem ngươi so với ai,” Thẩm Châu Hi nói: “Nếu so với thiên hạ đệ nhất công tử thì ngươi không thể tính là thông minh.
Ngươi viết chính tả toàn bộ Thiên Tự Văn cho ta xem nào.”
Lý Vụ vừa viết vừa hỏi: “Thiên hạ đệ nhất công tử là tên khốn nào thế?”
Trên đời sao lại có kẻ thô tục nhường này chứ? Thẩm Châu Hi nhịn một câu châm chọc, chỉ nói: “Thiên hạ đệ nhất công tử là con trai của đương triều thừa tướng, năm tuổi hắn đã đánh được đàn, bảy tuổi có thể làm thơ, mười tuổi đã đọc xong chư tử bách gia.
Hắn