Ba ngày sau Lý Vụ cùng nữ tộc trưởng lại ngồi xuống đàm phán.
“Thế nào, các người nghĩ kỹ chưa?” Lý Vụ cong chân, bộ dạng cà lơ phất phơ nói, “Muốn giao dịch với ta hay người tiếp theo đây?”
Nữ tộc trưởng mở miệng nói cái gì đó, Đông Mĩ Tễ thì phiên dịch lại: “Giao dịch với ngươi, có thể.
Ba năm, có thể.
Nhưng chúng ta cũng có, yêu cầu.”
“Nói.” Thoạt nhìn Lý Vụ có vẻ đã đoán được nên thoải mái rung rung chân, bộ dạng lưu manh kia bị Thẩm Châu Hi ở bên cạnh lặng lẽ đè lại.
Hắn thấy nàng nhíu mày thì ngượng ngùng hạ chân xuống.
Nữ tộc trưởng lại nói gì đó khiến Đông Mĩ Tễ lộ ra giật mình.
Một lát sau hắn do dự nói lại cho Lý Vụ: “Mẹ ta nói, các ngươi hỗ trợ, đánh Kỳ Nhất Thân.”
“Không được.” Lý Vụ không chút nghĩ ngợi đã từ chối, “Chuyện giữa hai bộ lạc của các ngươi ta mặc kệ —— muốn ta quản cũng được nhưng ba năm biến thành mãi mãi, như thế ta sẽ đánh đám người kia phải tâm phục khẩu phục.”
“Không thể.” Đông Mĩ Tễ phiên dịch lại lời nữ tộc trưởng, “Chỉ có thể, ba năm.”
“Ta cũng không thể.” Lý Vụ quả quyết nói, “Đừng mong chiếm lợi của lão tử.”
Đông Mĩ Tễ nhìn về phía nữ tộc trưởng và chờ phiên dịch lại lời bà ta.
Nữ tộc trưởng thì yên lặng nhìn Lý Vụ còn hắn cũng không hề né tránh nhìn bà ta.
Sau một lúc lâu bà ta mới mở miệng gọi: “Lý Vụ.”
Thẩm Châu Hi và Lý Vụ cùng trợn mắt.
Không đúng, chính xác là toàn bộ những người có thể hiểu tiếng Đại Yến của Thanh Phượng quân đều trợn mắt.
“Ngươi có lý do phải giúp chúng ta.” Nữ tộc trưởng chậm rãi nói.
Không những bà ta có thể nói tiếng Đại Yến mà lời này còn tiêu chuẩn và hoàn chỉnh hơn Đông Mĩ Tễ nhiều.
Tên nhóc kia ngây ra như phỗng mà nhìn mẹ hắn.
Lý Vụ thì biến sắc, ánh mắt hắn mang cảnh giác và hồ nghi nhìn bà ta một lượt, “Sao ngươi lại nói được tiếng của chúng ta?”
“Người cùng ngươi tới đây dạy ta rất nhiều.” Nữ tộc trưởng nói.
Thẩm Châu Hi kinh ngạc nhìn Lý Vụ.
Lý Vụ thì lập tức nghĩ tới gần 200 binh lính cùng hắn rơi xuống vực.
“Bọn họ còn sống ư?!” Hắn khó có thể nén kích động trong lòng mà hỏi luôn.
Ngày đó sau khi hắn tỉnh lại từng mất rất nhiều ngày tìm kiếm những người cùng rơi xuống vực với mình.
Nhưng mỗi lần hắn đều bất lực trở về.
Lý Vụ chỉ có thể tin rằng mình là người duy nhất mạng lớn nên không chết sau khi rơi xuống vực.
Hiện tại bỗng nhiên biết những người khác còn sống nên hắn kích động cũng là bình thường.
“Người của ngươi,” nữ tộc trưởng nói, “Ta có 22, còn lại đều ở chỗ Kỳ Nhất Thân.”
“Sao bà không nói sớm!” Lý Vụ giận tím mặt, “Trả người cho lão tử, bằng không ta sẽ đánh luôn cả hai bộ lạc các ngươi!”
“Phía trước ta mượn, hiện tại có thể trả cho ngươi.” Nữ tộc trưởng nói, “Chỉ cần ngươi giúp chúng ta đánh bại Kỳ Nhất Thân.”
“Ngươi không nói lão tử cũng muốn cứu anh em của ta về!” Lý Vụ mắng.
Chuyện hai bên liên hợp với nhau tấn công Kỳ Nhất Thân cứ thế được thương định.
Trước khi phái binh lính đi đánh nhau Lý Vụ yêu cầu Nhung tộc trả lại 22 binh sĩ.
Thẩm Châu Hi vốn cho rằng hai bên sẽ lại cãi nhau một hồi mới xong nhưng không nghĩ nữ tộc trưởng lại sảng khoái đồng ý yêu cầu này.
Chỉ chốc lát sau 22 nam tử được đưa tới.
Dù bọn họ mặc da thú nhưng vẫn mang bộ dạng của người Đại Yến.
Bọn họ vừa thấy Lý Vụ và Thẩm Châu Hi cùng một đám người Đại Yến ở trong lều tranh thì vẻ thản nhiên ban đầu biến thành hổ thẹn.
Cả đám vội che thân trên trần trụi của mình.
“Được rồi, được rồi, cũng đâu phải mới mất mặt một hai ngày, đừng có làm bộ tịch khiến ta ghê tởm đi!” Lý Vụ tức giận mắng, “Lúc trước ta ở trong thôn xóm sao không thấy các ngươi liên hệ với ta?!”
Một người trong đó tủi thân nói: “Không phải chúng ta không muốn liên hệ với tướng quân mà bọn họ canh giữ không cho chúng ta có cơ hội mật báo với tướng quân……”
Lý Vụ hùng hổ mắng một lúc, cuối cùng để mấy kẻ này vội chạy về doanh địa ở bờ sông thay quần áo.
“Tới lượt ngươi thực hiện hứa hẹn.” Nữ tộc trưởng nói.
“Lão tử còn lừa bà chắc?” Lý Vụ không kiên nhẫn nói, “Đám Kỳ Nhất Thân kia ở đâu? Mau kể rõ tình huống của bọn họ cho ta nghe ——”
Bàn đàm phán biến thành nơi họp quân nghị.
Thẩm Châu Hi nửa hiểu nửa không mà nghe bọn họ nói chuyện.
Mới vừa thăm dò xong tình huống của Kỳ Nhất Thân, còn chưa biết phải đánh bại những kẻ rất cảnh giác kia bằng cách nào thế mà Lý Vụ đã đập bàn nói: “Lòng ta hiểu rõ —— trước khi mặt trời mọc ngày mai ngươi đưa người của ngươi tới bờ sông, chúng ta hội hợp rồi sẽ cùng nhau xuất phát.”
“Ngươi muốn đánh như thế nào?” Nữ tộc trưởng hỏi.
“Ngày mai ngươi sẽ biết.” Lý Vụ nửa che nửa lộ nói, “Trước khi xuất binh ta không thể nói ra việc này cho bất kỳ ai, miễn cho tin tức lọt ra và kẻ địch biết được.”
“Được.” Nữ tộc trưởng gật gật đầu.
Sau khi ấn định thời gian xuất binh hai bên tự dẹp đường trở về chỗ mình.
Trước khi đi Lý Vụ làm mặt quỷ với Đông Mĩ Tễ, lại dùng ánh mắt ý bảo “Gà đệ, cùng tới xây dựng sự nghiệp đi”.
Nữ tộc trưởng chú ý tới ánh mắt hắn và liếc nhìn Đông Mĩ Tễ một cái khiến tên kia sợ tới mức chạy trối chết.
Thẩm Châu Hi và Lý Vụ cùng trở về doanh địa ở bờ sông.
Lý Vụ gọi 22 người kia tới, lúc này bọn họ đã mặc áo giáp da.
Cả đám ngồi họp bàn và định ra kế hoạch tấn công vào ngày hôm sau.
Thẩm Châu Hi hơi lo lắng nhưng Lý Vụ lại biểu hiện cực kỳ nhẹ nhàng bâng quơ thế nên lo lắng kia cũng tiêu tan một phần.
Sau khi Lý Vụ dỗ nàng đi ngủ thì hắn nhân lúc đêm khuya tĩnh lặng mang theo đội quân 800 người có cả người của Nhung tộc lặng lẽ rời khỏi doanh địa.
Lúc Thẩm Châu Hi tỉnh lại vào sáng hôm sau thì Lý Vụ đã đại thắng trở về.
Kỳ Nhất Thân tuy xảo trá cảnh giác nhưng lạc hậu, vũ khí bằng đá và gỗ của bọn họ đâu thể nào địch lại kiếm sắt và áo giáp da của Thanh Phượng quân? Hơn nữa bọn người kia chỉ quen cách tác chiến của Nhung tộc, vì thế thắng lợi đối với Lý Vụ quả là dễ như trở bàn tay.
Nhung tộc không có truyền thống hành hạ tù binh đến chết.
Sau khi xác định nữ tộc trưởng của Nhung tộc muốn giữ người lại thế là Lý Vụ mang binh về doanh địa của mình.
Lúc nàng tỉnh lại thậm chí hắn đã kịp tắm xong, thay quần áo mới sạch sẽ.
Sau khi mặt trời lên cao Thanh Phượng quân dỡ bỏ doanh địa lâm thời, dưới sự dẫn dắt của Lý Vụ mọi người đi tới cửa ra thông với Thôn Thiên Động.
Dàn xếp xong việc trong tộc nữ tộc trưởng cũng đi vào cửa động đưa thuốc giải độc để bọn họ bình yên đi ra ngoài.
Dựa theo ước định, năm con voi đúng lúc tráng niên cùng quản tượng của Nhung tộc cũng gia nhập đội ngũ của Thanh Phượng quân.
Lý Vụ và Đông Mĩ Tễ trao đổi ánh mắt nhưng tên kia lại làm như không thấy.
Lý Vụ đã định đánh ngất hắn mang đi nhưng ngại mẹ hắn cứ nhìn chằm chằm bên này nên chỉ đành nén ý xấu xuống.
Thôi…… không mang được con trai tộc trưởng thì về sau tới mang cháu trai của tộc trưởng đi.
Dù sao hắn cũng muốn bắt cóc một người tới giúp hắn nuôi voi.
Lý Vụ tiếc nuối lắc lắc đầu rồi dắt tay Thẩm Châu Hi đi vào trong động.
Nhìn Thanh Phượng quân liên tiếp đi vào Thôn Thiên Động tối tăm thế là Đông Mĩ Tễ đứng ở cạnh tộc trưởng lộ vẻ mặt cực kỳ hâm mộ, người cũng ngây ra.
Chờ hắn hoàn hồn thì thấy mẹ mình đang nhìn mình