Một đường tàu xe mệt nhọc cuối cùng đám Thẩm Châu Hi cũng lặng lẽ tiến vào địa phận Dương Châu vào giữa tháng 10.
Thanh Phượng quân tiến đến một vùng núi sâu ẩn mật ở ngoại thành Dương Châu.
Thẩm Châu Hi và Lý Vụ bỏ cả Lý Côn lại mà giả làm tiểu thư cùng xa phu chạy lẫn trong đám người đợi trước cửa thành Dương Châu.
Lý Vụ mặc một bộ quần áo vải đã giặt đến trắng bệch, vạt áo lỏng lẻo để lộ lồng ngực màu tiểu mạch, miệng ngậm một cây cỏ đuôi chó, bộ dạng cà lơ phất phơ ngồi ở ngoài xe.
“Vị đại ca này, ngươi có biết vì sao Dương Châu lại giới nghiêm không?” Lý Vụ nhìn một vị tiều phu trung niên đang xếp hàng ở bên cạnh và hỏi.
Trong lúc ấy cây cỏ đuôi chó cũng lên xuống theo.
Tiều phu giắt rìu bên hông đang chờ đến chán chết nghe thấy thế thì tò mò nhìn Lý Vụ và hỏi: “Ngươi từ nơi khác tới hả?”
“Tiểu thư nhà chúng ta từ kinh thành tới đây.
Trong nhà gặp khó khăn, chúng ta chạy một đường thật xa tới cậy nhờ thân thích ở Dương Châu —— trên đường cũng không nghe nói Dương Châu xảy ra chuyện gì cả.”
Kinh đô và vùng lân cận mấy năm qua nhiều lần gặp nạn, đại quan quý nhân ngày xưa nay sa sút phải lang bạt nhiều không đếm xuể.
Ngay cả vị tiều phu này dù chưa thấy tận mắt thì cũng nghe nói nên chẳng hề nghi ngờ lời Lý Vụ bịa ra.
Hắn tùy tiện nói: “Các ngươi đi vội vàng quá nên không nghe thấy tin gì sao? Vậy ngươi có biết Dương Châu Bạch thị không?”
“Đương nhiên là biết!” Lý Vụ nói, “Nhà giàu số một trong thiên hạ, tiền nhiều như nước, khắp thiên hạ này đều có cửa hàng bạc của nhà họ thì có ai mà không biết chứ?”
“Đúng, chính là nhà ấy —— Dương Châu Bạch thị đời này chỉ có một đứa con nỗi dõi duy nhất, nhưng trước đó vài ngày kẻ ấy bắt cóc Việt Quốc công chúa sau đó chẳng biết tung tích đâu nữa.
Bạch gia hiện giờ bị vây như cái thùng sắt chính là để chờ đào phạm chui đầu vào lưới đó!” Tiều phu chép chép miệng nói, “Ta không hiểu lắm, ngày tháng đang an ổn như thế vì sao Bạch công tử kia lại phải đi bắt cóc một cô công chúa để làm gì?”
“Đúng vậy, vì sao phải thế?” Lý Vụ mang vẻ mặt chân thành mà hùa theo, “Ta cảm thấy, người này đầu óc có lẽ hỏng rồi.”
Tiều phu nhìn quanh sau đó lộ ra bộ dạng bà tám điển hình: “…… Ta nghe người khác nói Bạch gia công tử có lẽ ái mộ Việt Quốc công chúa, không muốn nhìn thấy người trong lòng gả cho người khác nên mới mạo hiểm bắt công chúa đi.
Biểu ca và biểu muội —— kịch thoại còn thiếu loại chuyện xưa này sao?”
“Còn có chuyện bực này ư?” Lý Vụ cũng chép chép miệng, mùi ngon hỏi, “Còn có tin tức gì khác không?”
“Cái khác ư…… không có.” Tiều phu lắc lắc đầu, “Phó gia quân đóng bên trong thành thì ai dám nháo nhào gì.
Gần đây tửu lầu và quán trà trong thành đều quạnh quẽ, không có bí mật nào để bàn tán nên dân chúng đều tình nguyện ở nhà chờ.”
Lý Vụ câu được câu không mà cùng tiều phu kia trò chuyện nói lời khách sáo, trong lúc bất giác đã tới lượt bọn họ đi qua trạm kiểm tra.
Tiều phu quen mặt thủ vệ nên nhẹ nhàng vượt qua, còn Lý Vụ thì cười hê hê nhét một thỏi bạc vào tay áo thủ vệ nói: “Các vị đại ca thật vất vả, bởi vì tiểu thư nhà ta còn chưa xuất các nên không tiện lộ mặt —— đây là chút lòng thành để các vị uống chén trà cho mát, mong các vị tạo điều kiện.”
Tên cầm đầu đám thủ vệ xoa xoa nén bạc, không chút để ý đảo qua Lý Vụ tới cửa xe ngựa đóng chặt phía sau.
“Lộ dẫn đâu?”
Lý Vụ lấy ra lộ dẫn giả, tên kai nhìn lướt qua không thấy gì khác lạ thì trả lại sau đó nói: “Thủ tục thì vẫn phải làm, chúng ta cũng có quy củ của mình —— mở cửa xe ta nhìn xem.”
Lý Vụ dừng một chút mới phun cọng cỏ đuôi chó trong miệng ra và xoay người mở cửa xe một nửa.
Thẩm Châu Hi ngồi bên trong xe lấy tay áo che mặt để lộ nửa khuôn mặt vàng vàng.
Tên thủ vệ chỉ nhìn thoáng qua đã thu lại tầm mắt.
“…… Đi qua đi.” Hắn phất phất tay.
Lý Vụ cảm tạ sau đó đánh xe ngựa vào thành.
Lúc vào thành rồi Thẩm Châu Hi lặng lẽ mở hé cửa xe để quan sát cảnh phố phường bên ngoài.
Thành Dương Châu vẫn thế, không có gì khác với lần trước.
Quán xá vẫn như cũ chẳng qua không khí thì khác biệt rất nhiều.
Có thứ gì đó vô hình đè nặng lên thành trấn này, người lui tới đã không còn vẻ nhàn nhã lúc trước mà mang theo biểu tình hơi nghiêm túc và khẩn trương.
Thẩm Châu Hi và Lý Vụ đi vào một khách điếm lâu đời trong thành rồi xuống xe.
Nếu muốn gặp người của Bạch gia mà tới Bạch phủ thì chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới.
Hai người đã tính trước và quyết định tìm cơ hội khác.
Bạch gia bị Phó gia quân nhìn chằm chằm hẳn không đi được nhưng Thẩm gia thì chắc là không sao.
Lần trước Thẩm Châu Hi tới Dương Châu đã ở Thẩm gia.
Nhà này cũng không quá thu hút ở Dương Châu nhưng lúc trước Bạch gia sắp xếp cho nàng ở lại nhà họ vậy chứng tỏ hai nhà có liên hệ chặt chẽ.
Hiện giờ cũng chỉ có thể đánh cuộc một phen.
Chạng vạng hôm ấy hai người tới bái phỏng Thẩm gia.
Thẩm lão gia và Thẩm phu nhân nhìn thấy bọn họ thì chấn động, vội vã đón người vào nhà.
(Hãy đọc thử truyện Hải thượng hoa đình của trang Rừng Hổ Phách) Đúng như bọn họ đoán, Thẩm gia ở Dương Châu nhìn có vẻ độc lập nhưng kỳ thật đã sớm dựa vào Bạch gia, cùng Bạch thị vinh nhục giống nhau.
Hiện giờ Bạch gia gặp khó thế là Thẩm gia ở Dương Châu cũng không được an ổn.
Sau khi nghe Thẩm Châu Hi thỉnh cầu Thẩm lão gia hơi trầm ngâm cuối cùng đồng ý giúp nàng sắp xếp cơ hội gặp Bạch An Quý.
Hai ngày sau cơ hội đã tới.
Bạch An Quý cùng người ta bàn việc làm ăn trên một con thuyền hoa ở Đại Vận Hà.
Mọi thứ đều gió êm sóng lặng, trong lúc ấy Thẩm lão gia có tới kính rượu và không cẩn thận hất đổ mâm đựng trái cây khiến quả nho chín rơi trên áo Bạch An Quý làm bẩn cái áo choàng.
Thị nữ trên thuyền hoa thấy thế thì đưa ông ta tới phòng cách vách thay quần áo.
Có điều lúc Bạch An Quý vừa đẩy cửa vào đã thấy hai người Thẩm Châu Hi.
Thị nữ được Thẩm lão gia sắp xếp lặng lẽ đóng cửa lại ngăn cản người ngoài nhìn trộm.
Suốt một đường này Thẩm Châu Hi đã nghĩ sẵn trong đầu những gì cần nói.
Lúc này nàng mang biểu tình khẩn trương, vừa muốn mở miệng nói chuyện thì Lý Vụ ở bên cạnh đã không hề do dự quỳ xuống.
“Tiểu tế Lý Vụ bái kiến cữu cữu.”
Bạch An Quý còn chưa hoàn hồn đã bị động tác này dọa cho vừa mừng vừa sợ mà nhìn Thẩm Châu Hi gọi: “Điện hạ!”
“Cữu cữu……”
Vốn Thẩm Châu Hi không cảm thấy gì trên cả quãng đường nhưng nay thực sự nhìn thấy người thân thì giọng nàng vẫn không nhịn được run rẩy.
“Ta nghe nói ngài rơi xuống vực mất tích —— chuyện này đến tột cùng là thế nào? Thằng nhóc Nhung Linh kia thì không thấy tăm hơi đâu.
Ông bà ngoại của ngài còn chưa biết tin ngài rơi xuống vực vì ta cố tình giấu.
Bọn họ thân thể đã yếu, nếu biết ngài sống chết không rõ thì khẳng định sẽ không thể kiên trì được.”
“Cậu suy xét đúng là thỏa đáng.
Nếu đổi là ta thì cũng sẽ gạt bọn họ.” Thẩm Châu Hi nghẹn ngào nói, “Nếu ông bà ngoại vì ta mà có gì bất trắc vậy Châu Hi thật đúng là tội không