Trải qua mấy ngày tính toán, Lý Vụ tự mình lãnh 3500 tướng sĩ lấy danh nghĩa thanh quân sườn để khởi nghĩa tại Dương Châu.
Dương Châu Bạch thị ở Giang Nam phát triển đã ba đời, nay thế lực gia tộc che giấu đã sớm rắc rối khó gỡ khắp vùng sông nước này.
Hơn nữa Lý Vụ dùng binh nhanh mà chắc thế nên chỉ trong một đêm đã đánh được thành Dương Châu.
Tới tảng sáng cờ trên tường thành đã đổi, Thanh Phượng tung bay trên bầu trời xán lạn kim quang.
Dựa theo ước định, Bạch Du Canh lấy thân phận ông ngoại của Việt Quốc công chúa để tự mình làm chủ hôn cho nàng và Lý Vụ.
Bởi vì thời cuộc đặc thù, bọn họ mới đoạt được Dương Châu từ tay Phó gia quân nên Bạch Du Canh lo lắng tiệc cưới trộn lẫn kẻ mang ý xấu.
Ông ta cũng không mời nhiều mà chỉ thông báo cho những người có quan hệ thân thiết với Bạch gia, còn nghiêm khắc khống chế số lượng người tới.
Vào ngày tổ chức hôn lễ toàn bộ Dương Châu đều giăng đèn kết hoa.
Bạch gia bố thí cháo hạt sen long nhãn táo đỏ trước cửa mỗi hàng bạc mang tên mình.
Chỉ cần tới nói một câu chúc cho đôi vợ chồng trẻ là có thể nhận được một bát cháo vừa đặc vừa thơm.
Màn đêm buông xuống, đoàn xe đón dâu khua chiêng gõ trống xuyên qua đường lớn nối hai cửa nam bắc của Dương Châu.
Ven đường có không ít túi tiền dính chữ hỉ cùng tiền đồng được rải xuống, rất nhiều đứa nhỏ vui tươi hớn hở đi theo đoàn xe, vừa cười vừa nhặt.
Lý Vụ cưỡi một con ngựa lớn treo đóa hoa đỏ thẫm, tay hắn không thoải mái kéo kéo bộ quần áo tân lang vừa khít bó chặt trên người.
Hắn cao giọng nói với hỉ bà đi đầu: “Có thể đi nhanh một chút không? Cọ tới cọ lui thì trăng cũng lên rồi kia kìa!”
“Đại nhân đừng nóng vội!” Hỉ bà vung vẩy cái khăn màu đỏ trong tay nói, “Khi nào đón dâu, khi nào bái đường, khi nào vào động phòng —— đều phải chú ý, không nhanh không chậm được, đại nhân nhẫn nại một chút đi!”
Đông Mĩ Tễ cưỡi ngựa đi theo phía sau Lý Vụ không ngừng nhìn đông nhìn tây sau đó lặng lẽ huých Lý Côn cũng đang cưỡi ngựa đi bên cạnh và thấp giọng học hỏi: “Động phòng…… là cái gì? Phòng ở, có lỗ à?”
“Phòng ở trong sơn động ấy.” Lý Côn nghiêm trang hạ giọng nói, “Cùng nhau ngủ trong sơn động, chính là động phòng.”
“Thế hiện tại chúng ta tới sơn động à?”
“Đi nhà của heo heo, đại ca và heo heo cùng ngủ chung.” Lý Côn nói, “Heo heo thích sạch sẽ, không ngủ trong sơn động.”
Đông Mĩ Tễ cái hiểu cái không gật gật đầu.
“Đừng nói chuyện nữa, đừng nói nữa, mau cười lên!” Hỉ bà phát hiện hai người phía sau khe khẽ nói nhỏ thì vung vẩy khăn tay đỏ nói, “Cười càng vui vẻ càng tốt, hôm nay là ngày vui lớn đó!”
Lý Côn và Đông Mĩ Tễ nhanh chóng nỗ lực ngoạc miệng ra cười, trông khiếp chết đi được!
Nhân lúc hỉ bà không để ý Lý Vụ lặng lẽ kẹp chặt bụng ngựa để con ngựa đi nhanh hơn một chút.
“Ấy, ấy, đại nhân chậm một chút, chậm một chút! Không phải tiểu nhân đã nói chưa tới giờ lành thì không thể nhanh sao?”
Lý Vụ chắp tay sau lưng, ưỡn ngực ngẩng đầu mà đúng lý hợp tình nói, “Nó tự đi chứ liên quan gì tới lão tử! Ngươi đi mà nói nó ấy!”
Đoạn đường đón dâu ồn ào nhốn nháo, mà quang cảnh ở Bạch gia cũng không tốt hơn là bao.
Bạch gia lão ma ma đang muốn se mặt cho tân nương, Bạch lão phu nhân đã trải qua một màn này nên lo lắng Thẩm Châu Hi không chịu nổi đau.
Bà ta cứ vỗ vai nàng an ủi: “Một lát là hết đau, muốn khóc cũng phải nhịn.
Nếu trên mặt dính nước thì mất thể diện lắm biết không?”
Thẩm Châu Hi khẩn trương gật gật đầu.
“Nếu thật sự đau quá không nhịn được thì cũng không sao,” Bạch lão phu nhân lộ vẻ mặt hiền từ và nụ cười hoài niệm, “Ngày mẫu phi của ngài được đón vào cung ma ma se mặt phải làm ba lần mới xong… Từ nhỏ con bé đã thích khóc, chỉ có tí việc nhỏ cũng phải khóc một lần.”
Nói xong lời này Bạch lão phu nhân lập tức phiền muộn bi thương.
Thẩm Châu Hi muốn đổi đề tài nên vội nói với ma ma bên cạnh: “Ta chuẩn bị xong rồi, mau bắt đầu đi.”
“Điện hạ, kiên nhẫn một chút……”
Ma ma kia biết người trước mặt thân phận quý giá nên động tác mềm nhẹ hơn bình thường gấp trăm lần.
Thẩm Châu Hi đã chuẩn bị tinh thần nhưng không nghĩ việc này chỉ đau như kiến cắn thế là nàng lập tức thả lỏng, thậm chí còn có tâm tư nhếch miệng cười với Bạch lão phu nhân đang lo lắng đứng bên cạnh: “Bà ngoại yên tâm, chút đau đớn này không là gì so với……”
Nàng vốn định buột miệng nói ra những đau đớn mà mình phải chịu trước đó: Lúc cưỡi ngựa bị mài rách đùi non, khi thủ thành không ngừng bắn tên mà ngón tay cũng rách…… Cái nào cũng đau hơn se mặt gấp trăm lần.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Bạch lão phu nhân và Bạch lão gia đang ở bên cạnh dỏng tai lên nghe thế là nàng chẳng nói nên lời nữa.
“So với ngã rách đầu gối thì khá hơn nhiều……” Thẩm Châu Hi cười nói.
Bạch lão phu nhân nhẹ nhàng thở ra và cũng cười đáp: “Ngài đã lớn thế rồi mà đi đường còn không cẩn thận.
Giờ thì không sao nhưng sau này mang thai mà còn lỗ mãng hấp tấp như thế thì phải làm sao?”
Thẩm Châu Hi ngượng ngùng cúi đầu.
“Cái này thì có gì mà lo? Để người chăm sóc con bé là được, Bạch gia ta còn thiếu chút tiền ấy chắc?” Bạch Du Canh khinh thường hừ một tiếng, “Bạch Du Canh ta chỉ có mỗi một đứa cháu gái, dù ngã cũng phải có người lót!”
“Ông ấy……” Bạch lão phu nhân không thể nhịn được mà cười.
Một nén nhang sau ma ma se mặt lui ra, một người họ hàng của Bạch gia được tuyển chọn kỹ càng tới cầm lược chải tóc cho tân nương.
Người được chọn làm việc này có nhiều thứ phải chú ý.
Đó phải là người hạnh phúc viên mãn, trai gái đầy đủ, như thế mới được coi là ứng viên tốt.
Lần đầu tiên Thẩm Châu Hi và Lý Vụ thành thân ở Ngư Đầu trấn mọi thứ đơn sơ không đầy đủ.
Lúc ấy bọn họ chỉ có mỗi nghi thức bái đường đơn sơ rồi nàng cứ thế mơ màng trở thành Lý phu nhân.
(Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Hiện giờ là lần thứ hai thành hôn, Bạch gia nghĩ tới từng chi tiết nhỏ, những thứ người khác có nàng có, mà người khác không có nàng cũng có.
“Một chải tới cuối, hai chải tới đầu bạc răng long, ba chải con cháu đầy đàn, bốn