Thẩm Châu Hi hỏi một loạt, cuối cùng cũng biết tình huống hiện tại như thế nào.
Nàng bị nhốt trong tủ sách một ngày nên đã trôi tới một chỗ gọi là Ngư Đầu huyện.
Nơi này cách kinh thành trăm dặm, trong huyện không thông tin tức, chỉ biết kinh thành rối loạn còn những cái khác đều không biết.
Thẩm Châu Hi ngơ ngác ngồi cạnh cái bàn đen tới mức sáng lên, không biết bản thân phải làm gì.
Phượng bài còn giấu trong quần áo của nàng, nhưng cái này có ích gì chứ? Nếu phản quân khống chế kinh đô và vùng lân cận thì việc nàng mang phượng bài ra chính là tự đi tìm chết.
Ngọc Sa còn sống không? Thái Tử còn sống không? Phụ hoàng nữa? Xác của mẫu hậu có được an táng không?
Cánh cửa bằng rào tre kẽo kẹt mở ra, tên to con và tên tuấn tú đi tới.
Thẩm Châu Hi vội cúi đầu thật thấp.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần sau đó ngừng ở đối diện.
Có người kéo cái ghế dài bên kia ra sau đó ngồi xuống, động tĩnh rất lớn.
Sau đó có người hỏi: “Sao ngươi vẫn còn ở đây?”
Thẩm Châu Hi xấu hổ tới mức chỉ muốn tìm một cái lỗ nẻ để chui vào.
Nàng cũng không muốn ở đây đâu, nhưng ngoài chỗ này nàng có thể đi đâu?
Nàng làm bộ không nghe thấy nam nhân kia nói, hắn cũng không rối rắm vấn đề này mà ngược lại hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Thẩm Châu Hi dùng khóe mắt liếc nhanh một cái thấy kẻ đối diện to như quả núi nhỏ, đôi mắt tròn xoe, đây đúng là kẻ vớt cái tủ từ dưới suối lên.
“…… Thẩm Châu Hi.”
Người cao to lập tức cười ha hả, thịt trên mặt nhăn lại với nhau nhưng không hề hung ác mà hoàn toàn là bộ dáng ngốc nghếch.
Lúc Thẩm Châu Hi vì nụ cười ngu si này của hắn mà hơi thả lỏng cảnh giác thì lại nghe hắn nói:
“Ồ lắc lư, cha ngươi cũng thật hay, sao lại đặt tên ngươi là chiếu trúc?”
“Là Châu Hi, không phải chiếu trúc.” Thẩm Châu Hi nói: “Ta vốn tên là Chu Hi, ngươi biết ‘Đạo viêm hách ngũ nguyệt trung, chu hi thước hà đê ma’ không? Cha ta sợ ta không áp chế được cái tên này nên mới sửa một chữ gọi là Châu Hi, là ‘châu’ trong ‘trân châu’ ấy.”
“À, là heo heo heo.” Tên cao to ngây ngô cười nói.
(Trân châu châu bị hiểu thành trư trư trư)
Thẩm Châu Hi lớn lên trong cung đình, nơi ấy bọn tỷ muội có châm chọc mỉa mai nàng như cũng không ấu trĩ thô tục như thế này.
Nàng tức đến mức đầu bốc khói nhưng cái tên kia lại như không nhìn thấy mà cười hì hì hỏi: “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
Thẩm Châu Hi lạnh lùng nhìn một bên, ngậm miệng không nói.
“Này lắc lư,” tên cao to không ngừng có gắng hỏi: “Ngươi thực đẹp, là công chúa à?”
Tim Thẩm Châu Hi lập tức nhảy dựng, buột miệng nói dối: “Không phải!”
Tên kia lại hỏi: “Vậy ngươi là thần tiên sao? Ngươi từ trong nước chui ra, vậy là thủy thần hả?”
Thẩm Châu Hi lại không nhịn được nhìn cái tên to con kia.
Dáng ngồi xiêu vẹo của hắn cùng ánh mắt ngây thơ và ngón tay gõ gõ không ngừng trên bàn không có tí dáng vẻ nào một người trưởng thành nên có.
“…… Ngươi tên là gì?” Thẩm Châu Hi hỏi.
“Nhị ca.”
“Ta hỏi tên ngươi cơ mà.”
“Thì Nhị ca, nhị ca ấy, ngươi phải gọi ta là Nhị ca.” Tên to con cười nói: “Ta phải gọi ngươi là Tứ đệ.”
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Lý Vụ bưng một âu đồ ăn nóng hôi hổi đi vào.
Tên tuấn tú đi theo phía sau hắn, tay cầm một bó lá sen, mấy đôi đũa gỗ và bốn cái chén bằng gốm.
Mùi đồ ăn nháy mắt tràn đầy cả căn phòng.
“Các ngươi đang nói chuyện gì thế?” Lý Vụ đặt cái âu lên bàn sau đó ngồi xuống bên trái Thẩm Châu Hi.
Thẩm Châu Hi nhìn tên to con kia, còn đang do dự thì hắn đã vui rạo rực nói: “Đệ đang dạy Tứ đệ nói chuyện!”
“Thẩm Châu Hi không phải huynh đệ của chúng ta.” Lý Vụ nói.
“Nàng không phải?” Tên to con có vẻ khó hiểu: “Thế sao nàng ta lại ăn cơm với chúng ta?”
Thẩm Châu Hi đỏ mặt, vừa gấp vừa thẹn thùng muốn đứng dậy rời đi.
Lý Vụ chỉ dùng một tay đã kéo nàng về ngồi nguyên chỗ cũ.
Hắn trầm mặt nói ra những lời vốn chỉ bọn lưu manh mới nói:
“Ngươi mà đi chính là không cho ta mặt mũi.”
“Ta……” Thẩm Châu Hi sắp khóc đến nơi rồi.
Lý Vụ quay đầu nhìn về phía tên ngốc to con kia, ánh mắt đúng hình viên đạn: “Đệ còn dám nói hươu nói vượn thì ta sẽ treo đệ lên cây đánh ba ngày.”
Tên ngốc vốn đang hi hi ha ha ở trước mặt Lý Vụ vừa nghe thấy thế đã như chuột thấy mèo, cả người héo rũ.
“Đệ…… Đệ sai rồi.
Thẩm…… chiếu trúc, ngươi đừng giận.” Tên to con co rúm lại mà lắp bắp xin lỗi.
Thấy bộ dạng này của hắn Thẩm Châu Hi còn có thể nói cái gì? Cùng một tên ngốc so đo thì quá mất phong độ.
“Ta không giận ngươi.”
Tên ngốc to con nhìn nàng cười ha hả, cứ thế bỏ qua.
Lý Vụ nhét một đôi đũa gỗ vào tay nàng, Thẩm Châu Hi cũng ỡm ờ nhận lấy.
Tục ngữ nói đúng, một bữa không ăn đã hoa mắt.
Nàng đã không ăn 5,6 bữa rồi, nếu lại không ăn nữa thì sợ là ngay cả sức đi ra khỏi viện này cũng không có.
Nhưng trước khi ăn cơm nàng còn phải làm một việc.
“Có nước rửa tay không?” Nàng hỏi.
Ba nam nhân kia đều nhìn về phía này giống như nàng vừa đưa ra một yêu cầu gì điên rồ lắm.
“Ngươi chờ chút.” Lý Vụ đứng dậy đi ra ngoài.
Tên tuấn tú cũng gác đũa chờ, lúc quét mắt qua Thẩm Châu Hi hắn còn cười cười một cách thân thiện với nàng.
Còn tên ngốc to con lại không đợi Lý Vụ trở về mà vô cùng vui vẻ mở bao lá sen trên bàn ra.
Bên trong đó là một chồng màn thầu trắng nõn, vừa nhìn đã thấy mềm xốp cực kỳ.
Tên kia cầm lấy một cái trên cùng tống vào mồm cắn một miếng thế là đi nửa cái bánh to bằng mặt nàng.
Thẩm Châu Hi há hốc mồm mà nhìn.
Đúng lúc này Lý Vụ mang theo một gáo nước trong trở về.
Hắn không mang đậu tắm, nàng cũng ngượng ngùng hỏi nên đơn giản dùng nước trong tỉ mỉ rửa sạch tay mấy lần.
Cuối cùng còn thừa chút nước Lý Vụ cũng thuận tiện rửa sạch tay mình.
Rửa tay xong hai người mới cùng đi vào nhà chính.
Tên tuấn tú tươi cười nói: “Ta nghe nói Thẩm cô nương từ trong cung ra, không biết trước kia ngươi làm việc ở chỗ nào?”
Thẩm Châu Hi đã nghĩ sẵn lời nói dối trong đầu nên không hề do mà trả lời luôn: “Trong Thúy Vi Cung.”
“Nơi đó là nơi nào?”
“Là cung điện của Việt Quốc công chúa.” Thẩm Châu Hi nói: “Ta vốn là thị nữ bên người công chúa.”
“Hóa ra là thị nữ của công chúa.” Tên kia kinh ngạc cảm thán nói: “Chẳng trách ngươi chỉ đứng ở đây mà trong phòng đã sáng như được đốt một vạn ngọn đèn!”
Thẩm Châu Hi đỏ mặt: “Đừng nói như vậy……”
“Cũng chỉ có dung mạo và khí độ như Thẩm cô nương mới xứng hầu hạ