Editor: Qing Yun
"Đúng rồi, Dazai-san, còn một chuyện này nữa."
Sau khi ăn cơm xong, Iwanaga Kotoko lấy khăn lau miệng, xác nhận vệ sinh sạch sẽ rồi cô mới lên tiếng, hành vi cử chỉ toát ra vẻ tao nhã quý tộc.
"Em phải rời khỏi Yokohama."
Nói xong, cô cố y quan sát phản ứng của Dazai Osamu, đáng tiếc vẻ mặt đối phương vẫn bình tĩnh như thế.
Cái gì chứ.
Không thể tỏ vẻ quan tâm một chút à.
"Bên bệnh viện xác nhận em có thể quay về trường học, chỉ cần phúc tra định kỳ là được.
Dù sao tai nạn xe cộ đã làm việc học của em bị chậm trễ quá nhiều rồi, sắp tới lại có kỳ thi quan trọng nữa."
Xem như là giải thích đôi chút.
Tuy rằng hình như...!Cũng không cần phải thế, nhìn Dazai-san cũng không quan tâm cho lắm.
Iwanaga Kotoko không nói cho Dazai Osamu biết cô phải chuẩn bị thi "bài kiểm tra của Trung tâm Kiểm tra đầu vào đại học" và "bài kiểm tra thành tích học tập cá nhân", là kỳ kiểm tra đầu vào đại học chung cộng với kỳ kiểm tra trung học trong trường.
Vốn cô mới học lớp 11, trong nhà vận dụng quan hệ làm cho cô nhảy lớp đến lớp 12 tham gia cuộc thi.
Lấy thành tích của Iwanaga Kotoko mà nói thì cái này cũng không khó, hơn nữa trường cô chuẩn bị thi vào chính là đại học công lập Yokohama.
Như vậy càng tiện yêu đương hơn!
"Cô không định để yêu quái nói đáp án cho cô à?" Dazai Osamu đột nhiên hỏi.
#Luận một trăm phương pháp sử dụng yêu quái#
Yên lặng lâu như vậy là để nói cái này?
"Yêu quái mới không dùng để làm cái này đâu." Iwanaga Kotoko buồn bực: "Em cũng học tập chăm chỉ mà, mặc dù có hay nghỉ nhưng lần nào thi cũng được A+ hết!"
"Vậy thì từ ngày mai em sẽ không đến đây nữa nha Dazai-kun."
Cô hỏi thử.
"Ừ."
Nói ra chuyện phải xa nhau nhưng từ đầu đến cuối Dazai Osamu không có phản ứng gì, Iwanaga Kotoko rất lấy làm tiếc nuối.
Sắc trời bên ngoài tối sầm xuống, cô mặc áo khoác chống gậy chuẩn bị rời đi thì nghe thấy Dazai Osamu lên tiếng.
"Mang những thứ này đi luôn đi."
"...!Cái gì?"
"Dù sao cũng là cô tự quyết định đúng không? Lúc trước cô nói muốn có hoàn cảnh tiếp khách thật tốt, bây giờ dù sao cô cũng phải đi rồi, mang đi luôn là thích hợp nhất."
Iwanaga Kotoko quay đầu lại, vừa lúc thấy Dazai Osamu nghiêng đầu, nở nụ cười vừa lạnh như băng lại không kém phần đáng yêu.
"Mặc kệ thì tôi ném nhé?"
Không phân rõ anh nói đùa hay là thật lòng.
Đam Mỹ Hài
Yêu quái bên người Iwanaga Kotoko nổ tung.
"Sao người này lại như vậy?!"
"Sao lại không có mắt thế, chẳng phải lúc đó công chúa là vì anh ta à!"
"Lúc trước anh ta liên tục từ chối công chúa, rất ngạo mạn vô lễ!"
"Công chúa, chúng tôi dạy dỗ anh ta giúp người!"
"..."
Iwanaga Kotoko nắm tay, xoay người bước nhanh ra ngoài: "Ném thì ném, tùy anh."
Nếu thật là vì hoàn cảnh tiếp đón thì cô đến đây làm gì, ở khách sạn lăn lộn không thoải mái hơn à...!Dazai Osamu rõ ràng biết cái này mà!
"Tiểu thư Iwanaga Kotoko."
Trở lại khách sạn, Iwanaga Kotoko liếc mắt một cái là nhìn thấy vệ sĩ đứng trước cửa phòng mình, sắc mặt đối phương không tốt lắm.
"Hy vọng lần sau ra ngoài thì nói cho tôi biết một tiếng.
Tôi có trách nhiệm đi cùng bảo vệ sự an toàn của cô."
"Không cần."
Iwanaga Kotoko nhanh chóng đẩy cửa ra, hung hăng ném quần áo vào valy: "Chúng ta quay về Tokyo!"
Không bao giờ...!Muốn nhìn thấy tên bạc tình kia nữa!
Những ngày tiếp theo diễn ra như kế hoạch, Iwanaga Kotoko trở lại trường học đi học.
"Còn chưa ở bên nhau đã cảm nhận được nỗi đau chia tay."
"Tình yêu của mình còn chưa bắt đầu đã chấm dứt..."
Cô úp mặt xuống vở, mùi hương của giấy làm cho tâm trạng của cô cũng trầm xuống đôi chút.
Mệt cô lúc trước còn cảm thấy quan hệ của mình và Dazai-kun ngày càng gần hơn.
Lấy tính cách sáng nắng chiều mưa của Dazai Osamu, cô cũng đoán trước được chuyện như thế này sẽ xảy ra, nhưng khi thật sự trải qua vẫn không tránh khỏi tức giận.
Tuy nói lâu như vậy phải nguôi giận rồi.
Iwanaga Kotoko lấy điện thoại di động ra.
Trong lúc ở trong thùng đựng hàng, dưới sự kỳ kèo dai dẳng yêu cầu hợp lý của cô, cô đã lấy được phương thức liên lạc của Dazai Osamu.
Lần này cô thông minh nghiệm chứng lại, là đúng:
Iwanaga Kotoko click mở giao diện.
Cuộc nói chuyện vẫn dừng ở tin nhắn đầu tiên cô gửi cho Dazai Osamu.
Không có tin nhắn mới.
Quả thực còn giống nữ sinh trung học hơn nữ sinh trung học chân chính là cô!
Nhóm yêu quái cũng không nói cho cô biết tình hình hiện tại của Dazai Osamu.
Đám nhóc kia vốn rất ngứa mắt Dazai Osamu, bây giờ rõ ràng trực tiếp bãi công, lấy lý do hay ho là công chúa không cần quan tâm đồ tồi kia!
Thôi vậy, tạm thời cứ như thế đi.
Cô cũng biết giận mà.
Iwanaga Kotoko tắt di động, ngâm mình vào bầu không khí học tập nồng hậu.
Mình yêu học tập, học tập làm mình vui sướng.
Làm xong đề thi này sẽ đi chơi ~
–
Yokohama, cuộc sống không trôi qua vui vẻ như vậy, nhất là cấp dưới của Dazai Osamu.
Dazai Osamu đột nhiên gọi đến làm tất cả bọn họ đều nơm nớp lo sợ.
Bọn họ không thể đoán được khi đến gần nơi ở của Dazai-sama, đối phương sẽ có phản ứng gì, có lẽ là tách bọn họ ra rồi giết chết, cũng có thể nâng tách trà nói hoan nghênh.
Ai cũng không thể hiểu nổi tâm trạng của sếp lớn kia.
Cũng không thấy cô gái hay tìm Dazai-sama chơi nữa, có lẽ là lành ít dữ nhiều, có thể kiên trì lâu như vậy cũng coi như kỳ tích.
Cũng may lần này Dazai-sama coi như bình thường, chỉ nói nhiệm vụ tiếp theo cho bọn họ, cùng với kêu họ ném một ít đồ trong thùng đựng hàng đi.
Thảm, ghế nằm, đèn thủy tinh...!Nhìn còn rất mới, chất lượng cũng tốt, tại sao Dazai-sama lại muốn ném.
Tôi không hiểu, tôi cũng không dám hỏi.
Có tiền, tùy hứng.
Chỗ này chính là bãi đất hoang, phải ném đi đâu nữa?
Nhóm cấp dưới bàn bạc một phen, quyết định tạm thời chuyển sang thùng đựng hàng bên cạnh trước, sau đó lái xe tải mang đi đốt.
Trong lúc vội vàng làm việc, cấp dưới có gan lớn một chút còn trộm nhìn...
Dazai Osamu ngồi ở chỗ sâu nhất trong thùng hàng, đôi đồng tử màu đồng như đọng lại tất cả âm thanh cùng ánh sáng, bao gồm cả tình cảm của chính bản thân.
Đồ vật dần được đưa đi, thùng hàng dần khôi phục dáng vẻ trống trải vốn có.
Cậu lẳng lặng ngồi đó, hòa hợp một thể với không gian hắc ám trống rỗng kia.
Hơn nữa dường như có tâm sự gì đó, thường thường dùng tay mở di động, như là đợi tin tức, sau đó lại tắt điện thoại đi.
Nhiệm vụ?
Nhưng Dazai-sama là cấp dưới trực tiếp của thủ lĩnh, bình thường có nhiệm vụ thủ lĩnh sẽ gặp mặt nói chuyện hoặc là gọi điện thoại thông báo, rất ít khi gửi tin nhắn.
Loại trừ khả năng là nhiệm vụ ra, dáng vẻ của Dazai-sama chỉ xuất hiện ở một kiểu người.
— Đang trong mối quan hệ yêu đương.
Yêu đương? Dazai-sama???
...!Cười chết, sao có thể được!
"Kimura đúng không?"
Tiếng nói của Dazai Osamu ngắt ngang suy nghĩ của cấp dưới.
"Nghe nói cậu mới đến Mafia Cảng không đến ba tháng đã quen hơn mười bạn gái rồi." Dazai Osamu cười nhìn cậu ta, ánh mắt lại rất lạnh lẽo: "Rất có kinh nghiệm?"
Đây là trào phúng đúng không?
Kimura sắp dọa ra nước tiểu: "Vâng, đúng vậy..."
Cứu mạng, ngay cả cái này mà Dazai-sama cũng muốn