Edit: Qing Yun
Ai?
Anh ta là ai?
Dazai tiên sinh đang nói ai?
Iwanaga Kotoko ngây ra vài giây, sau đó cứng đờ chậm chạp xoay đầu.
“…”
Xong rồi, nhìn thấy Dazai tiên sinh làm cô quá kích động, quên luôn Geto Suguru rồi.
Không đúng, anh ta tỉnh từ khi nào?
Iwanaga Kotoko hận không thể biến Geto Suguru thành người chết ngay lập tức.
Cô lặng lẽ liếc nhìn Dazai Osamu.
Cậu đang lạnh lùng nhìn người trong phòng, không nhìn ra được cảm xúc nào khác, chỉ là khóe miệng hơi căng.
Có lẽ là vì họ đứng ở cửa hơi lâu, chàng trai buộc tóc hoang mang nhìn lại, giơ tay do dự nói.
“Hi…”
Hi cái đầu anh.
“Tôi vừa tỉnh lại, thấy mình nằm trong phòng kia, cho nên…”
Đừng có bôi tôi đen thêm nữa!
Iwanaga Kotoko tiến lên kéo chăn che kín Geto Suguru.
“Không có gì ở đây cả, Dazai tiên sinh, là chúng ta mở cửa không đúng cách.”
Dazai Osamu: “…”
Geto Suguru: “…”
Cô dấu đầu lòi đuôi quá rõ ràng.
Dù sao cũng là NPC do mình cứu, dù chuyện bắt cá hai tay (không phải) bại lộ, cô cũng không thể đuổi Geto Suguru ra được.
Cuối cùng, Iwanaga Kotoko ngồi trên tay vị sô pha nói chuyện với Geto Suguru.
Dazai Osamu đứng ở ban công sau lưng cô ngắm phong cảnh.
Thông qua nói chuyện, cô phát hiện một chuyện không biết nên vui nay nên hoảng.
— Geto Suguru mất trí nhớ.
Hệ thống cũng xác nhận điểm này.
Theo sự hiểu biết của cô, vốn dĩ Geto Suguru và Gojo Satoru là bạn thân, cũng là mạnh nhất, nhưng sau sự kiện Tinh Tương Thể(1), lý niệm của Geto Suguru xảy ra vết rách, sau đó sụp đổ qua những sự kiện xảy ra liên tục trong một năm tiếp theo.
Anh ta chạy trốn khỏi Cao đẳng, quyết định sáng tạo một thế giới không có người bình thường.
Hiện tại, ký ức của Geto Suguru đang dừng ở thời Cao đẳng, thời điểm chưa có chuyện gì xảy ra.
Nếu bây giờ anh ta đi ra ngoài, người giới chú thuật sẽ coi anh ta là kẻ địch và bắt lại hành hình ngay.
Mà anh ta thì vẫn coi họ là bạn bè.
Có phần khó xử lý.
Đang lúc tự hỏi, Geto Suguru đột nhiên sát lại gần cô, nói nhỏ.
“Người phía sau là bạn trai cô à?” Đôi mắt nhỏ còn liếc về phía sau cô: “Cậu ta vẫn luôn nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt rất đáng sợ.”
Là uy hiếp anh ta đây mà, là ghen đúng không.
… Dazai tiên sinh sao?
Iwanaga Kotoko quay đầu theo bản tăng, Dazai Osamu đứng ở ban công ngắm cảnh, chỉ để lại cho cô bóng dáng lạnh lùng, nhìn như hoàn toàn không quan tâm cô và Geto Suguru đang làm gì.
Cô quay đầu nghi ngờ nhìn Geto Surugu.
“Anh đùa tôi à?”
“…”
Geto Suguru lại nói.
“Hình như cậu ta muốn nhảy xuống.”
Anh ta đột nhiên đứn lên muốn đi cứu người.
Iwanaga Kotoko rất bình tĩnh: “Không sao cả.”
Cô đã dặn yêu quái canh chừng rồi.
Quả nhiên, vài giây sau, Geto Suguru ngồi lại ghế, sắc mặt có phần hoảng hốt, chắc anh ta nhìn thấy Dazai tiên sinh nhảy lầu sau đó bị yêu quái nâng quay lại.
“Geto tiên sinh, loại ánh mắt xem vợ chồng yêu quái này của anh…”
“Thất lễ, xin lỗi.”
“— Tôi rất thích!”
Iwanaga Kotoko có hứng thú: “Đó là ánh mắt nhìn nhìn vợ chồng đúng không! Geto tiên sinh cũng cảm thấy tôi và Dazai tiên sinh rất xứng đôi đúng không!”
“… Ừ, rất xứng đôi.”
Vẻ mặt của Geto Suguru như ăn nhiều chú linh rồi bị nghẹn.
Mình nên cảm thấy may mắn vì ngày thường bị Satoru tàn phá quá nhiều nên giờ có lực miễn dịch nhất định sao?
“Đúng rồi,
“Đúng rồi, Cao đẳng Chú thuật—“
Geto Suguru vừa mới nói lời mở đầu thì Iwanaga Kotoko bỗng nhiên tới gần, mắt tím mở to.
“Làm sao vậy?” Anh ta hỏi.
“Lỗ tai, vành tai của anh to thật, hâm mộ quá…” Iwanaga Kotoko lẩm bẩm: “Biết không, loại lỗ tai này là phúc tướng, rất vượng phu.”
Hâm mộ, hu hu.
Nghe ra sự khát cầu trong giọng nói của cô, khóe miệng Geto Surugu khẽ run.
“Tôi cũng không muốn vượng phu.”
“Nếu tôi có thể vượng phu, nói không chừng có thể thay đổi vận may của Dazai tiên sinh, như vậy Dazai tiên sinh sẽ sống vui vẻ hạnh phúc hơn…”
Không quản vẻ mặt muốn chửi tục của Geto Suguru, Iwanaga Kotoko đứng dậy.
“Geto tiên sinh chờ một lát, tôi đi lấy thuốc cho anh.”
“… Thuốc gì?”
“Không phải mắt Geto tiên sinh bị sưng vì ngủ nhiều à, sắp không thấy con ngươi luôn rồi, bôi ít thuốc cho đỡ sưng.
Thuận tiện tôi lấy gương cho anh luôn, vừa nhìn là biết anh không buộc gọn tóc, còn ít tóc chưa buộc lên kìa, kia là tóc mái cá trách trong truyền thuyết à.”
Geto Suguru: “…”
???
Kỳ lạ, hình như trong không khí có thêm luồng sát khí.
Ba giây sau.
“Á á! Dazai tiên sinh cứu em!!!”
Hai bên má bị kéo căng ra, Iwanaga Kotoko đau đến mức nước mắt lưng tròng.
Đau đau đau, mặt bị bóp đau quá.
Dazai Osamu đến bên cạnh cứu cô ra khỏi bàn tay độc ác của Geto Suguru.
Iwanaga Kotoko thuận thế xoay người ôm eo cậu, vùi mặt vào lòng cậu.
“Dazai tiên sinh, anh ta bắt nạt em hu hu…”
Mặt chắc chắn bị sưng lên, hủy dung thì phải làm sao.
Cô vốn cho rằng Geto Suguru là người đứng đắn, không giống Gojo Satoru, nhưng xem ra anh ta có thuộc tính bị che giấu, quả nhiên là bị Gojo Satoru dạy hư sao.
“Đau quá, Dazai tiên sinh…”
Iwanaga Kotoko nói với giọng điệu vô cùng yếu đuối đáng thương, còn ép ra hai giọt nước mắt, nghẹn ở hốc mắt chứ không rơi ra.
Cô cọ ngực Dazai Osamu, ngẩng đầu bĩu môi, tủi thân nhìn cậu.
“Mặt em có bị sưng lên không?”
Có phải hết đáng yêu rồi không?
Không biết có phải ảo giác ha không, Dazai Osamu hơi sửng sốt, rồi khi cậu nhìn Geto Sugurru, sắc mặt cậu đông lại, ánh mắt lạnh thấu xương, giống như đang xem vật chết.
Loại dáng vẻ này chỉ xuất hiện khi đối mặt với kẻ địch.
Geto Suguru cực kỳ muốn chửi bậy.
“Tôi không dùng lực.”
Hắc, nói bừa ra lời nói thật làm gì, nếu bị Dazai tiên sinh biết thì cô còn diễn thế nào được.
“Có dùng lực hay không không phải do anh quyết định mà do cảm nhận của t ôi, tôi nói đau chính là đau,” Iwanaga Kotoko tiếp tục cọ: “Dazai tiên sinh, anh xem anh ta lại bắt nạt em.
Lỗ tai to vượng phu thì ghê gớm à?”
Geto Suguru tặc lưỡi không ngừng.
Gojo Satoru cũng không khiến người ta cạn lời như thế… Không đúng, là kẻ tám lạng người nửa cân.
Iwanaga Kotoko cảm giác đỉnh đầu bị xoa.
“Cô như vậy là được.”
Ha?
Cô ngẩng đầu, hoang mang nhìn Dazai Osamu.
Dazai Osamu mỉm cười bổ sung một câu, tuy rằng lời này càng giống như nói ra để che giấu điều gì đó.
“Dáng người cô nhỏ, nếu tai to thì rất xấu.”
“Dazai tiên sinh!”
Sao có thể nói con gái như vậy được!
Vừa rồi có trong giây lát cô còn tưởng Dazai tiên sinh đang dịu dàng an ủi cô.
“Chậc chậc.”
Geto Suguru ở bên không biết nhìn thấy cái gì, anh ta tấm tắc bảo lạ.
“Cô Iwanaga có biết.”
“Người nói giối giỏi nhất chính là dùng lời nói dối làm lý do để che đậy cho lời nói dối khác.”
Tuy gọi tên cô, nhưng người anh ta nhìn là Dazai Osamu.
Iwanaga Kotoko còn chưa kịp mở miệng thì không khí đột nhiên dao động khác thường, trên sàn nhà xuất hiện vô số bàn tay, một con quái vật nhiều mắt đột nhiên ló đầu ra—
Quá mức!
Cô đang ngồi trên tay vịn sô pha, gần như ngay khi quái vật xuất hiện, Dazai Osamu liền bế cô lên, trốn đến một khoảng cách an toàn, hành động gần như là bản năng.
Đây là năng lực Dazai tiên sinh rèn luyện được trong lúc đánh nhau với Chuuya tiên sinh sao.
Đồng thời, Geto Suguru cũng tiến vào trạng thái chiến đầu.
Bảo vệ những người nhìn