Editor: Qing Yun
Verlaine nhớ tới một ngày khi anh ta còn ở Pháp nhiều năm trước.
Rimbaud mang theo bánh pudding và rượu vang đỏ đến tìm anh ta, nói chúc mừng anh ta ra đời.
“Hôm nay là ngày cậu giết chết thần Faun đạt được tự do, coi như là sinh nhật của cậu đi.
Chúc mừng sinh nhật, cho thấy cậu ra đời là có giá trị.”
Rimaud còn tặng anh ta một chiếc mũ đen, nói là quà mừng.
… Không thể hiểu nổi.
Anh ta ra đời thì có thể có giá trị gì?
Không hiểu.
Tình cảm của con người, hành vi, động cơ… Đều không hiểu.
Giống như bây giờ.
Rõ ràng là một cô gái nhỏ yếu đuối nhưng lại đang bình tĩnh đàm phán với mình.
Verlaine cảm nhận được rõ ràng lực lượng thần tính áp bách trên người cô, nếu mình thật sự giết Dazai Osamu ở trước mặt cô, e rằng linh hồn của mình cũng sẽ xuống địa ngục.
Về phần Dazai Osamu—
Ngay từ đầu, Verlaine cảm thấy người này không có cảm giác gì với cái chết, thậm chí là ôm chờ mong.
Nhưng sau đó, sâu thẳm trong ánh mắt của cậu lại hiện lên ánh sáng mỏng manh như tàn đuốc.
Là vì cô gái kia sao, bởi vì cô biểu hiện ra lòng kiên định muốn giữ chặt cậu lại?
Nhưng cậu không muốn đối diện với ánh mắt của cô.
Sợ hãi nếu đối diện rồi, thứ gì đó trong lòng mà cậu đã số gắng giữ vững sẽ sụp đổ.
Sợ hãi cô trách cứ, sợ hãi cô thất vọng, sợ hãi cô khổ sở, càng sợ hãi lòng mình mềm yếu.
…
Verlaine buông lỏng tay ra.
Anh ta chỉ ôm lòng muốn thử, đồng thời anh ta cũng không thể từ chối điều kiện Dazai Osamu đưa ra.
“Vì tỏ lòng kính trọng tâm ý của tiểu thư bé nhỏ, tạm thời tôi không giết cậu, Dazai, nhân thời gian này nói lời tạm biệt đi… Không, tôi cũng có thể cho hai người một cái chết đôi lãng mạn.”
Vệ sĩ nổ súng bùm một tiếng.
Verlaine né tránh, viên đạn đánh vào vách tường kính phía sau Dazai Osamu, tấm kính lập tức chia năm xẻ bảy.
Vệ sĩ bắn vô số lần, tất cả đều bị Verlaine né tránh.
Anh ta bình tĩnh bước đi trên vách tường và trần nhà, giống như đang nhảy một điệu Waltz hoa lệ.
“Tôi sẽ lại đến tìm cậu, bóng ma màu đen của Mafia Cảng.”
Verlaine nhảy ra ngoài từ ô cửa sổ trống rỗng, vệ sĩ lập tức đuổi theo.
“Dazai tiên sinh!”
Các yêu quái vội vàng chuyển những mảnh vỡ thủy tinh trên đất đi.
Iwanaga Kotoko lao tới bên cạnh Dazai Osamu.
Nói thật bây giờ cô hơi tức giận, kể từ khi nhìn thấy Dazai Osamu không hề có ý muốn sống.
Thế giới này không đáng lưu luyến như vậy sao, cô… Làm thế nào cũng không làm mềm trái tim sắt đá của anh sao.
Nhưng bây giờ không phải lúc nổi giận.
Cả bức tường kính vỡ ở bên cạnh, nếu bị thương chỗ nào thì rất không tốt, cô đã nhìn thấy có máu thấm ra lớp băng vải trên người cậu rồi!
Trên áo khoác của Dazai Osamu cũng dính đầy mảnh vụn pha lê.
Vì sao dáng vẻ của Dazai tiên sinh vẫn như không cảm nhận được gì cả, anh không cảm thấy đau chỗ nào à!
A a phiền thật, chờ xử lý vết thương xong sẽ tính sổ tiếp!
“Dazai tiên sinh, anh cởi quần áo ra trước đi, nhìn xem có chỗ nào bị thương nặng không.”
Dazai Osamu liếc nhìn cô một cái.
Nhìn ra cậu kháng cự, Iwanaga Kotoko khó thở nói: “Bị em xem hết lúc tắm rửa rồi, sao anh còn không chịu thành thật đi hả!”
“…”
Dazai Osamu dịch tầm mắt, không để ý đến cô.
… Đáng giận.
Thái độ này là sao?
Phải nói là từ sau khi thoát khỏi trờ chơi, thái độ của Dazai tiên sinh bắt đầu kỳ lạ, dù biết tính cách anh sáng nắng chiều mưa, nhưng thế này cũng quá kỳ lạ rồi!
Cuối cùng, vũ trụ nhỏ của Iwanaga Kotoko bùng nổ!
Cô đẩy mạnh Dazai Osamu một cái.
Có lẽ Dazai Osamu không đoán được cô sẽ động tay, cậu lảo đảo mấy bước, sau đó là nắm tay rơi bồm bộp trên người.
“Dazai tiên sinh thật quá đáng!”
Iwanaga Kotoko vừa đánh vừa mắng.
“Anh không nhìn ra Verlaine muốn giết anh à? Tự sát nhưng gặp may không chết nên anh thật sự nghĩ mình bất tử đúng không? Chẳng may anh ta trượt tay thì phải làm sao?! Suốt ngày chết chết chết, không thể nghĩ cái khác à? Nếu anh thật sự chết mất, em, em…”
Ngừng giây lát, tiếp tục mắng.
Vẫn chưa nguôi giận, tiếp tục đánh.
“Từ lúc ra khỏi trò chơi là không để ý tới em, anh phát bệnh à, tin em bỏ anh không!”
“Ghét em như vậy sao, vậy anh đừng chắn súng giúp em nữa, không thể hiểu được.”
“Còn nữa, xem miệng vết thương một chút thì sao vậy, anh lại không phải thiếu nữ mới lớn! Không xử lý nhanh để bị nhiễm trùng thì sao? Có người không yêu quý cơ thể như anh à?! Anh biết em lo lắng tới mức nào không?!”
“Anh có thể để ý đến bản thân nhiều hơn được không, anh không biết đau à?!”
Iwanaga Kotoko kéo vạt áo Dazai Osamu, cảm xúc dâng cao khiến cô không thể không chế, mắt cô rưng rưng.
“Anh đúng là muốn làm người tức chết, Dazai Osamu!!!”
Sao cô lại để ý một tên khốn thế này chứ!
… Ai bảo mặt anh đẹp trai làm gì.
Iwanaga Kotoko phủi tay, lau nước mắt, hít một hơi sâu để chậm rãi bình ổn cảm xúc.
Cô và Dazai Osamu đứng tại chỗ, hai người cách nhau nửa mét, trong chốc lát không ai nói chuyện, cũng không ai có động tác.
… Hình như Dazai tiên sinh bị cô rống ngốc rồi.
Xong rồi xong rồi.
Iwanaga Kotoko chợt nhận ra, hình tượng thục nữ của cô trước mặt Dazai tiên sinh đã không còn rồi!
Còn chưa theo đuổi thành công đã mất hết hình tượng, có phải cô xong đời rồi không.
Các yêu quái ôm chặt lấy nhau.
“Lần đầu tiên thấy công chúa nổi giận như vậy.”
“Ăn người rồi! Công chúa muốn ăn thịt người rồi!”
Sau một lúc đâu.
Dazai Osamu tiến lên một bước, cậu chần chờ tựa như muốn nói gì.
“Kotoko, cô…”
Iwanaga Kotoko trở lại trạng thái hoạt bát ngày thường, nhưng nhất thời chưa điều chỉnh xong, dẫn tới giọng điệu có phần lạnh lùng.
“Làm gì!”
Dazai Osamu như bị giọng điệu của cô đâm vào người.
“… Không có gì.”
Lại tới.
Lại là dáng vẻ muốn nói lại thôi, cũng không biết Dazai tiên sinh làm cách nào mà giấu được nhiều chuyện trong lòng như vậy.
Cô lườm cậu: “Có gì cứ việc nói thẳng!”
Dazai Osamu mỉm cười, nụ cười kia càng như tự cười chính mình, có thể nhìn ra bi ai giãy giụa bên trong, còn có thể nghe được âm thanh linh hồn rách ra từng mảnh nhỏ.
“Cô khôi phục ký ức thế nào?”
Luôn cảm thấy vẻ mặt Dazai tiên sinh có phần miễn cưỡng.
Vẻ mặt của cậu có thể chia làm hai loại, lười ngụy trang khiến nó trống rỗng chán đời, cùng với ngụy trang hoàn mỹ.
Nhưng mà lúc này, loại nào cũng không phải, mặt nạ nứt ra một đường, để lộ nội tâm chân thật.
Muốn biết đáp án, rồi lại sợ hãi biết đáp án.
Yếu ớt, cũng cô đơn.
“Lần này em không khôi phục ký ức.”
Chuyện tới bây giờ cũng không cần thiết phải che giấu nữa, Dazai tiên sinh có thể đoán được.
“Trò chơi kia mỗi lần chỉ có thể khôi phục một phần ký ức thôi.
Muốn khôi phục toàn bộ thì chắc phải chơi vài lần nữa.”
Dazai Osamu hơi nheo mắt, tiếng nói mơ mịt như chỉ cần một cơn gió là có thể thổi tan.
“Như vậy à… Là như thế này….”
Thì ra cái Dazai tiên sinh để ý chính là cái này sao?
Mình khôi phục ký ức không có ảnh hưởng gì đến anh nhỉ, hệ thống đã nói cô không nhận sai người mà.
Không biết Dazai tiên sinh suy nghĩ