Editor: Uchihahaha~ Hoài
Tay Du Sướng ôm gối đầu nhỏ, cậu nằm trên giường nghiêm túc suy nghĩ rất lâu, lựa chọn lời nói một cách cẩn thận: “Hình như tôi đã từng mời anh làm nam chính, cũng đã từng nói anh là chàng thơ truyền cảm hứng cho tôi, nhưng có vẻ như tôi chưa từng nói muốn bên anh cả đời mà?”
Ký ức của Du Sướng không tốt như Chu Minh Thần, chuyện 6 năm trước đã quá mơ hồ đối với cậu, cùng lắm cậu chỉ nhớ rõ lúc đó quan hệ giữa cậu và Chu Minh Thần rất rốt.
Cậu có ấn tượng với một số câu mà Chu Minh Thần nói, nhưng cậu không có chút ký ức nào về chuyện bản thân từng nói muốn bên cạnh anh cả đời.
Hơn nữa với tính cách của cậu, hẳn là không nói kiểu vậy mới phải?
“Em đã từng nói”.
Năng lượng tỏa ra giữa người với người là dạng một bên giảm ắt phải có một bên tăng.
Du Sướng càng do dự thì thái độ của Chu Minh Thần càng chắc chắn: “Sướng Sướng, em đã quên rồi sao? Em muốn quay phim cả đời, còn anh mãi mãi là nam chính của em.”
Quay phim cả đời và mãi mãi là nam chính, “làm tròn” lên thành bọn họ muốn bên nhau cả đời? Sao cậu cảm thấy có gì đó quái quái?
Du Sướng sửng sốt, cậu mở to mắt, tay túm lấy gối đầu.
Nghe Chu Minh Thần nhắc, hình như đúng là cậu cũng từng nói những lời này thật.
“Nhưng mà ý của tôi là theo nghĩa đen, kỹ thuật diễn của anh rất tốt, khả năng chịu đựng cao, tôi nghĩ như vậy là đương nhiên mà.” Trước đây khi nói những lời này, Du Sướng không cảm thấy có gì đó sai sai, còn không phải đơn giản chỉ là một đạo diễn cảm thấy yêu thích một diễn viên à?
Nhưng khi được nói ra từ miệng Chu Minh Thần, gì mà mãi mãi làm nam chính, sao nghe giống như cậu có ý đồ gì với Chu Minh Thần vậy.
Du Sướng khó khăn nói: “Chu Minh Thần, nếu tôi biết anh là gay thì chắc chắn tôi sẽ không nói những lời như vậy, không ngờ anh lại hiểu nhầm.
Những lời trước đây tôi nói đều là thật, tôi là trai thẳng, không thích đàn ông.”
Hiểu lầm?! Ánh mắt sâu thẳm của Chu Minh Thần khẽ chớp mắt một cái, anh nằm thẳng và đặt cả hai tay trên người.
Giọng nói của anh rất bình tĩnh: “Chỉ bởi vì mối tình đầu hồi cấp hai là con gái mà em chắc chắn rằng mình thích con gái sao?”
Rõ ràng giọng điệu của anh rất bình thường nhưng Du Sướng lại nghe ra được sự trào phúng trong đó.
Cậu không phục nói: “Vì sao lại không được? Người duy nhất tôi yêu là con gái, chẳng lẽ chưa đủ chứng minh tất cả à?”
Đúng vậy, tuy rằng Du Sướng có một gương mặt sắc nước hương trời nhưng từ nhỏ đến lớn chỉ yêu đương có một lần.
Tuy vậy, Du Sướng lại rất hài lòng.
Chuyện yêu đương này cốt là chất lượng chứ không phải số lượng, ít ra lần yêu đương đó cho Du Sướng biết được chuyện ái tình này vừa tốn tiền lại vừa tổn hại đến cơ thể.
Chu Minh Thần sắp không giữ được phong thái trưởng thành điềm đạm nữa, anh lạnh lùng mở miệng, trong giọng nói có gì đó chua chua: “Trường hợp của em không thể nói là yêu mà là trò chơi gia đình thì có.
Sau khi bị bố mẹ đánh lòng bàn tay và thu tiền tiêu vặt, em liền không thèm để ý cô gái kia nữa, cái đó cũng được tính là yêu được sao”.
Tuy không có chứng cứ nhưng Du Sướng cảm thấy Chu Minh Thần đang trào phúng cậu.
Mặt Du Sướng đỏ lên, cậu mạnh miệng phản bác lại: “Làm sao mà không tính? Chúng tôi tay trong tay, cùng nhau đi học.
Tôi mua kem cho cô ấy, cô ấy làm bài tập giúp tôi.”
Thật ra Du Sướng đã quên cô gái đó từ rất lâu rồi, nhưng giờ nhắc đến làm cậu nhớ lại những kí ức tươi đẹp.
Một cô gái bằng lòng làm bài tập giúp cậu, đó là kiểu bạn gái thần tiên gì vậy.
Chu Minh Thần lạnh lùng vạch trần cậu: “Em thích cô ấy làm bài tập giúp em thì có.”
Anh dừng một chút, bổ sung một cách hết sức ấu trĩ: “Nếu là người yêu của anh, đừng nói là bài tập, đến luận văn anh cũng sẽ làm cho.”
Cho nên em hãy mau quên cô gái hồi cấp hai đó đi.
Du Sướng lặng lẽ trợn trắng mắt, nói đúng là dễ nghe.
cũng may cậu và anh thật sự không phải người yêu, nếu không studio cậu mở bị anh làm cho phá sản rồi.
Cậu cứ đầu tư cái gì thì Chu Minh Thần đối đầu với cậu cái đó, mấy năm nay số tiền cậu tổn thất vì Chu Minh Thần còn ít à?
Tuy nhiên, Du Sướng xoay người về phía Chu Minh Thần và nhìn anh: “Anh mất trí nhớ thật à? Mấy cái chuyện vụn vặt đó tôi đã quên lâu rồi, sao mà anh nhớ rõ được hay vậy?”
Chu Minh Thần; “Anh đã nói rồi, anh sẽ không bao giờ quên những chuyện về em, chỉ có em không tin mà thôi.’
Lại nữa, cái loại cảm giác thằng tồi bạc tình lại đến.
Du Sướng nhấn mạnh thân phận trai thẳng của mình như đang níu lấy cọng rơm cuối cùng: “Chu Minh Thần, thật sự là tôi không thích đàn ông.
Tôi cần gì phải giấu xu hướng tình cảm của mình chỉ vì lừa anh đúng không?”
Nghe được câu này, giọng nói của Chu Minh Thần không hề thay đổi: “Em đã từng nói vô