Diệp Sanh sững sờ, cậu nhớ rõ ràng lúc ấy chính cậu đã đem kim khâu trả lại cho tiểu Phương.
Không thể có sai lầm trong kí ức của cậu.
Dưới ánh đèn mờ ảo trong căn phòng tạp vật của nhà ma, chiếc kim bạc mảnh khảnh này toát lên ánh sáng lạnh lẽo, ngón tay cậu chạm vào và vô thức mím môi.
Không thích hợp.
Lệ khí huyết tinh thuộc về Phùng Thi Tượng hàng năm dùng để khâu xác đáng lẽ phải nằm trên chiếc kim khâu này đã biến mất không thấy.
Sạch sẽ, vô cùng đơn giản giống như một loại kim thêu vô cùng đơn giản.
Diệp Sanh đột nhiên nhớ đến lời nói của Trình cục trưởng trong phòng tiếp tân lúc đó.
Trình cục trưởng nói tiểu Phương sẽ nhận được sự đối xử đặc biệt nếu cô không làm hại bất cứ ai, loại hồn ma này bởi vì oán hận mà chết đã hóa thành lệ quỷ dị đoan, tốt nhất chính là được "chữa khỏi" để tất cả bất bình và thù hận được xoa dịu, lý trí được khôi phục, tự mình chọn tiêu vong hoặc ngủ say.
35 năm trước vào đầu mùa xuân, cô vì tìm chồng mình mà đi Hoài Thành, cô bước lên chiếc xe lửa kia đi vòng đi vòng lại suốt vài thập niên, một đêm kia mới xem như là đã đến trạm.
Diệp Sanh nghịch đầu kim, nhắm mắt lại tùy ý để cung điện ký ức trong não không ngừng lùi lại, cuối cùng bắt giữ được điểm mà cậu đã bỏ sót —— cậu cầm điện thoại di động che bụng, đi ra ngoài theo Trình cục trưởng đi ngang qua tiểu Phương.
Bên cạnh tiểu Phương có người của Cục Phi tự nhiên, hai tay đặt trên đỉnh đầu dường như đang được chữa lành, tiểu Phương ngơ ngác mà ngẩng đầu nhìn cậu một cái.
Cho nên vào thời điểm đó cô đem kim đặt vào người cậu sao?
Tại sao?
Mà quản gia Lý có tìm thấy cây kim này khi giặt quần áo của cậu không?
Diệp Sanh cau mày thật chặt.
Hiện tại cây kim này đã phai màu máu, cũng đã mất hết bản chất tà ác, hoàn toàn không thể nhìn ra nó từng nằm trong tay một dị giáo cấp C.
Như một món quà lưu niệm do đoàn tàu lưu lại cho cậu.
"Đàn em, sắp 5 giờ rồi, cậu có thể tan làm trước." Ngoài cửa truyền đến thanh âm thân thiện nhiệt tình của Hoàng Kỳ Kỳ, "Đừng để quá mệt mỏi, chúng ta đi ăn cơm trước đi."
Diệp Sanh thu hồi ánh mắt, cậu muốn rời đi nhưng chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế buộc cậu phải nhìn con búp bê rối bị hỏng.
Búp bê là một cô bé dùng cúc áo màu xám cho mắt, trên người mặc một chiếc váy liền áo màu vàng, trên váy có dấu chân bẩn thỉu nhìn dáng vẻ như rớt trên mặt đất sau đó bị dẫm lên nhiều lần.
Chỗ toát bông ngay bả vai của cô thật sự quá nổi bật.
Diệp Sanh lẳng lặng nhìn chằm chằm.
Đúng lúc này, người thợ sửa đèn lại gọi điện thoại cho cậu, giọng to lớn vang dội.
"Này, bạn học, tôi vẫn còn mười phút nữa mới đến cổng trường đại học của cậu, cậu nhớ mở cửa cho tôi!"
Diệp Sanh: "Được rồi, cảm ơn.
Tôi sẽ trở về ngay bây giờ."
Cậu cúp máy.
Diệp Sanh cuối cùng vẫn bại với chứng cưỡng bách của mình, cậu cầm lấy kim, cắn chỉ, động tác nhanh chóng xe chỉ luồn kim, nhặt lên búp bê kia, thời gian cấp bách hai ba nét khâu cánh tay của cô bé lại.
Sau khi làm xong mọi chuyện, Diệp Sanh tạm biệt Hoàng Kỳ Kỳ rồi vội vã trở lại đại học Hoài An.
Khi cậu quay lại, có một ông cụ vui vẻ đứng ở cửa ký túc xá.
Ông lão nhanh chóng thay đèn cho cậu, Diệp Sanh lại đưa thêm năm mươi tệ, cậu đưa ông xuống lầu và trở lại phòng ngủ của mình, lần thứ mười hai trong đời cảm thấy sự áp bức của nghèo đói.
May mắn thay Hạ Văn Thạch là một ông chủ tốt, tiền lương luôn được kết toán mỗi ngày.
Trong nhóm chat làm việc, Hoàng Kỳ Kỳ không hề che giấu sự ngưỡng mộ đối với Diệp Sanh một chút nào, thổi rắm cầu vồng thao thao bất tuyệt.
【 Hoàng Kỳ Kỳ: Ông chủ, đàn em Diệp Sanh thật sự rất siêng năng, em chỉ mới đi xem một chút, toàn bộ ngôi nhà ma ám của chúng ta thật sự rực rỡ hẳn lên, sạch sẽ đến mức trong góc một sợi tóc cũng không có! Radio và quạt bị hỏng trong đống lộn xộn của phòng tạp vật cũng đã được sửa chữa, mà cậu ấy cũng đóng gói huyết tương vào túi, thậm chí còn dùng kim chỉ khâu búp bê mà chúng ta đã làm hỏng trước đó nữa.
Thật tuyệt vời, đàn em còn điều gì không biết không? [mắt lấp lánh] [mắt lấp lánh] 】
【 Hạ Văn Thạch: Tôi phải nói là tôi đã nhặt được bảo bối.
】
【 Hạ Văn Thạch: [Lương cho tiểu Diệp siêng năng.] 】
Khi bọn họ đang tán gẫu trong nhóm, Diệp Sanh đang đọc sách, theo lý mà nói nếu cậu muốn thi tuyển chính thức để trở về Âm Sơn, cậu nên chọn chuyên ngành văn học và lịch sử, như luật, triết học, ngôn ngữ và văn học Trung Quốc.
Thật đáng tiếc khi cậu ở núi Âm Sơn không có ai cho cậu lời khuyên.
Vào thời điểm đó ông cụ vẫn còn ở đó, không chút suy nghĩ báo danh đăng ký cho cậu chuyên ngành máy tính —— hơn nữa còn mặt dày vô sỉ mà tranh công nói khi tốt nghiệp Diệp Sanh sẽ cảm tạ ông.
Bởi vì sự kết thúc của vũ trụ là máy tính.
....!Diệp Sanh cảm thấy thật là đệt mịa nó.
Mười bảy năm ở Âm Sơn cậu chưa từng có một cái máy tính của riêng mình, di động của cậu vẫn là chiếc di động bị bỏ lại trước khi ông già rời đi.
Cậu học cái rắm ấy chứ mà máy tính!
Chỉ là chuyên ngành đã báo dánh, cậu cũng chỉ có thể căng da đầu mà tiếp nhận.
Cho nên mục tiêu mùa hè của Diệp Sanh rất đơn giản, dưới tiền đề đảm bảo sinh kế, kiếm tiền mua cho chính mình một chiếc máy tính.
Diệp Sanh mở tiền lương ra, phát hiện thật sự có năm trăm tệ, cậu sững sờ gõ chữ.
【 Diệp Sanh: Đàn anh, em chỉ làm việc nên làm, anh không cần thiết cho nhiều như vậy.
】
Hạ Văn Thạch nghèo đến mức chiếc quần cộc còn lại cũng cũng thể khắc vào trong xương cốt, bàn tay vung lên phi thường hào phóng.
【 Hạ Văn Thạch: Không có việc gì, tiền dư ra coi như ông chủ cho bao lì xì cho người mới.
Tiểu Diệp làm tốt lắm, một ngày nữa anh sẽ trở về.
】
Hoàng Kỳ Kỳ vẫn còn bùm bùm khen người.
【 Hoàng Kỳ Kỳ: Woo-woo.
Xem nhiều soái ca thật sự có thể kéo dài tuổi thọ.
Cảm ơn đàn em Diệp Sanh, bây giờ chị đã tốt hơn sau khi bị cao huyết áp do bạn trai cũ ngu ngốc và bạn thân bị chết não.
】
【 Hoàng Kỳ Kỳ: Đàn em, trên đời này thật sự còn có cái gì mà cậu không biết sao? 】
Đs còn chưa kịp trả lời, Hạ Văn Thạch đã nhanh chóng nói.
【 Hạ Văn Thạch: Anh biết, đàn em Diệp Sanh sẽ không sinh hài tử.
[cười to] [cười to] 】
Hoàng Kỳ Kỳ tựa hồ cũng cảm thấy cái này vui đùa có ý tứ nên gửi liên tiếp một loạt hahahaha.
Nhìn ra được tâm trạng cô xác thật tốt hơn một chút.
Diệp Sanh: "..."
Hai người lại bắt đầu nói đến chuyện cẩu huyết.
【 Hạ Văn Thạch: Hiện giờ đã là bạn trai cũ? 】
【 Hoàng Kỳ Kỳ: Ừm, trong lòng em xác định là như thế, nhưng em chưa có làm rõ, em nhất định sẽ kéo tên cặn bã này đi dạo hồ tình nhân một lần nữa, hù dọa chết hắn! 】
Hoàng Kỳ Kỳ rốt cuộc vẫn không tin vào cầu vòm thật sự giết người, cô nói.
【 Hoàng Kỳ Kỳ: Em mua một cái bộ đàm điều khiển từ xa, ghi lại lời nói của hắn, đến lúc đó giấu ở đầu cầu, để buổi tối chơi chết hắn.
】
【 Hạ Văn Thạch: [Ngưu] [Ngưu] [Ngưu] 】*
*Trâu bò(?)
Diệp Sanh kéo khóe miệng, tắt điện thoại di động, không có ý định tiếp xúc nhiều hơn với bọn họ.
Cậu vốn dĩ không phải là một người dễ mềm lòng vì thiện ý của người khác, giống như những gì cậu nói với Ninh Vi Trần trên xe, có lẽ cậu cũng có bệnh tâm lý.
Cuộc sống của cậu, tương lai của cậu là một đường thẳng.
Hoài Thành chỉ là một nơi tạm trú bốn năm mà thôi, bất cứ điều gì cũng sẽ bị cậu bỏ lại.
Cho nên chẳng sợ trong nhóm người này vui vẻ, ánh mắt Diệp Sanh vẫn như cũ lạnh nhạt thờ ơ.
Hai người này trong mắt Diệp Sanh, một ông chủ trả tiền, một đồng nghiệp làm việc bán thời gian.
Sở thích, sự nghiệp, trải nghiệm cảm xúc và những sự kiện thú vị trong cuộc sống của họ, cậu không muốn quan tâm và cậu cũng không bận tâm đ ến việc quan tâm.
Sợ rằng tiền công làm việc hai tháng bán thời gian sẽ không đủ, Diệp Sanh dự định tìm một công việc gia sư trên mạng.
Cậu đã nhanh chóng ném mình vào cuộc sống bận rộn bận trước bận sau.
Biến cố xuất hiện khi cậu trở về vào một buổi tối sau khi làm gia sư, một chiếc xe thể thao màu đỏ với một mớ hỗn đội xuất hiện ở trước cổng trường, đứng trước cửa xe là một người mà ngày đó sinh nhật của hắn lúc cậu đi tìm Tạ Văn Từ đã gặp qua.
Một khuôn mặt d@m đãng gầy gò, dáng người khô quắt mặc một chiếc áo sơ mi bông.
Ngoài ra còn có một tên mập bên cạnh Vương Cao Dương.
Tên mập lúc này đang gặm kem trong miệng, ánh mắt sắc bén khi nhìn thấy Diệp Sanh đi tới, lập tức dùng khuỷu tay chọc người.
"Tới, tới.
hắn lại đây!"
Vương Cao Dương lập tức trở nên hưng phấn, ho khan, đứng thẳng người, nhìn Diệp Sanh với dáng vẻ khát vọng không giấu được.
Diệp Sanh: "..."
Cậu liếc nhìn hai người như gặp quỷ, búng chìa khóa rồi đi thẳng đến ký túc xá.
"Eh, khoan đã, đợi đã, Diệp Sanh, tên cậu là Diệp Sanh đúng không!"
Vương Cao Dương làm sao có thể để con vịt nấu chín trước miệng bay lên, hắn nhanh chóng đuổi tới, ngứa ngáy, duỗi tay sờ sờ bả vai Diệp Sanh.
Kết quả là Diệp Sanh thậm chí còn không quay đầu lại, khoảng khắc hắn tới gần trong nháy mắt trở tay đem cánh tay hắn bẻ gãy.
Cách một tiếng.
Vương Cao Dương rõ ràng nghe thấy