Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

Chương 24


trước sau



Diệp Sanh chỉ nghĩ về việc trở về sạc điện thoại di động, đối với tầm mắt muốn nói lại thôi của Hoàng Di Nguyệt coi như không nhìn thấy.
Diệp Sanh là vị khách quý do Tần Lưu Sương chỉ định, cậu nói yêu cầu của mình với nhân viên phục vụ, lập tức có người vẻ mặt ôn hòa dẫn cậu đi đến phòng nghỉ trên lầu 3.
Sắc mặt Hoàng Di Nguyệt tái xanh, cuối cùng vẫn đanh mặt dẫm lên giày cao gót nhanh chóng đuổi kịp cậu, ôn nhu cười nói: "Sanh Sanh, mẹ đi cùng với con."
Ngọn đèn chùm cao 10 mét chiếu sáng toàn bộ đại sảnh bữa tiệc lộng lẫy.
Bữa tiệc bắt đầu, Tần Hòa Ngọc nắm lấy tay của Tần Lưu Sương bắt đầu nhảy điệu nhảy đầu tiên trong tiếng cổ vũ của đám đông.

Tần Lưu Sương lo lắng cho Ninh Vi Trần đã đi ra ngoài một lúc lâu, bà cau mày không chuyên tâm vào điệu nhảy.

Nhưng bộ dạng thanh lãnh xuất chúng của bà cùng với cháu trai Tần Hòa Ngọc nhảy một điệu vẫn hoàn hảo đem không khí của bữa tiệc nâng lên cao.
Vẻ đẹp vượt thời gian của mỹ nhân cùng với một điệu nhảy chậm chạp nhẹ nhàng chảy xuôi khiến vô số người cười vỗ tay.
Giữa hương thơm của rượu hòa quyện với mùi hoa, các loại mùi nước hoa sang trọng dành cho phụ nữ, Diệp Sanh đi theo một người phục vụ dẫn cậu lên một cầu thang khác để đi lên lầu ba, để lại một cảnh xa hoa danh lợi phía sau lưng.
Nhà họ Tần quả thật có hiệu quả cách âm rất tốt, Diệp Sanh đi vào một gian phòng nghỉ, cậu ngồi vào sô pha liền bắt đầu cúi đầu sạc điện thoại di động của mình.
Cậu mở di động lên phát hiện hầu hết tin nhắn nhóm đều là 99+.
Nhóm ký túc xá, nhóm sinh viên năm nhất, và nhóm "Scare You" đều trò chuyện sôi nổi.
Nhóm tân sinh viên chiêng trống vang trời cao hứng phấn chấn mà bình chọn giáo thảo giáo hoa; những thành viên trong nhóm ký túc xá đang nói đến chuyện trường học hàng ngày và bầu ra trưởng ký túc xá, thỉnh thoảng @ Diệp Sanh một chút.
Diệp Sanh có thể cảm giác được, Vương Tử Hưu cùng với Khang Tiểu Tiểu bởi vì cậu đến từ Âm Sơn nên đều rất chiếu cố cậu, có chuyện gì đều phải @ cậu một chút để cậu không bị cô lập một cách xấu hổ.
Một người bạn cùng phòng khác, Trần Cẩn không tham gia vào cuộc trò chuyện trong ký túc xá vì hắn đang bận mỗi phút đăng mười bài hi hi ha ha để thể hiện sự tồn tại trong nhóm tân sinh viên.

Diệp Sanh trả lời đơn giản một số câu hỏi của Vương Tử Hưu và Khang Tiểu Tiểu.
【 Khang Tiểu Tiểu: Tiểu tứ, cậu tính khi nào đến trường @ Diệp Sanh.


【 Diệp Sanh: Tôi đã đến trường rồi.


【 Khang Tiểu Tiểu: Aaaa??? Đã đến trường?? Hiện tại mới đầu tháng bảy?! Cậu đi sớm như vậy để làm gì? 】
【 Diệp Sanh: Tôi đi làm thêm trong mùa hè.


【 Khang Tiểu Tiểu: Oh oh, vậy ra cậu nói bây giờ cậu đang ở ký túc xá à? Tuyệt vời, cậu gửi cho chúng tôi một bức ảnh với! Để tôi nhìn xem tương lai bốn năm của tôi sẽ như thế nào [ chờ mong] [ kinh hỉ] 】
【 Diệp Sanh: Được, khi nào về tôi sẽ gửi cho cậu.



【 Khang Tiểu Tiểu: Hehehehe [ cười to] 】
【 Vương Tử Hưu: Muộn như vậy rồi mà cậu vẫn ở bên ngoài? 】
Diệp Sanh ngồi thoải mái nhàn nhã trên sô pha ở Tần gia, ngón tay động một chút, cam chịu lời nói của Vương Tử Hưu.
【 Diệp Sanh: Ừm, tôi đi làm.


【 Vương Tử Hưu: Mẹ tôi cũng bảo tôi vùa học vừa làm [ ngón tay cái] [ ngón tay cái] xem ra tiểu tứ là một người bận rộn nên sẽ không để cậu làm quản lý ký túc xá.

@ Khang Tiểu Tiểu @ Trần Cẩn, ba người chúng ta tới rút thăm đi.


Trần Cẩn bị @ trở về nhóm ký túc xá.
Sau khi hắn xem một loạt ảnh trong nhóm tân sinh viên, biết rằng năm nay tân sinh viên hệ biểu diễn của Hoài Thành có vị thiếu gia nổi tiếng trên mạng của Tạ gia liền cảm thấy các loại khó chịu trong lòng, hắn nhìn mấy nữ sinh hưng phấn hét chói tai liền cảm thấy ghét bỏ phiền phức!
Hắn chướng mắt cái diện mạo yếu đuối của Tạ Văn Từ, cũng không thể thưởng thức được cái dạng mặt trắng, eo nhỏ ăn mỗi cái bánh kem đều phải chụp ảnh ra vẻ.
Thế nên khi hắn ôm một bụng lửa giận quay lại nhóm tân sinh viên, nhìn đến tin nhắn của Vương Tử Hưu thì phải ứng đầu tiên của hắn là tại sao?
【 Trần Cẩn: Tại sao không cho tiểu tứ làm quản lý ký túc xá? Tại vì sao? Tôi cảm thấy tiểu tứ nhất định thích hợp làm quản lý ký túc xá! Không phải có câu con nhà nghèo nên sớm làm chủ công việc của mình sao? Tiểu tứ là người Âm Sơn, khẳng định sẽ giỏi vệ sinh và những thứ khác! Có lẽ tiểu tứ sẽ rất vui khi làm quản lý ký túc xá [ cười nheo mắt] [ cười nheo mắt] 】
Trần Cẩn rất thích làm nụ cười nheo mắt như hạt đậu nành như thế này, thậm chí hắn còn cảm thấy mình rất hài hước.

Hắn liên tiếp gửi vài cái biểu tượng cảm xúc.
Diệp Sanh cũng cảm thấy hắn rất hài hước.
Nhóm ký túc xá lâm vào trầm mặc, Vương Tử Hưu cùng với Khang Tiểu Tiểu cũng không nói gì.
Diệp Sanh tầm mắt hờ hững, cũng không để ý đến những tin nhắn này.
Cậu sẽ không bị người khác dùng thiện ý lay động, đồng dạng cũng không bị đả kích bởi khinh miệt của người khác.
Nhưng đây là "Cuộc sống đại học" tương lai của cậu, Diệp Sanh cụp mắt xuống gõ ba chữ.
【 Diệp Sanh: Rút thăm đi.


Không cần thiết cho cậu bất kì ưu đãi gì.
Vương Tử Hưu cùng với Khang Tiểu Tiểu tiếp tục nhảy ra hoà giải, nói mọi người có thể chờ sau khi khai giảng, mọi người trong ký túc xá tụ họp lại rồi cùng nhau rút thăm.
Đề tài này bất động thanh sắc mà được bỏ qua.
Diệp Sanh rời khỏi giao diện trò chuyện nhóm, vừa định mở ra nhóm trò chuyện của "Scare You" xem xem Hoàng Kỳ Kỳ và Hạ Văn Thạch đang nói về cái gì.
Hoàng Di Nguyệt ngồi cứng ngắc bên cạnh nửa ngày rốt cuộc lấy hết can đảm, mở miệng: "Sanh Sanh, con cùng vị Ninh thiếu gia kia như thế nào mà quen biết trên tàu?"
Diệp Sanh nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Chúng tôi ngồi cùng một chỗ thì tùy tiện nói chuyện vài câu mà thôi."
Hoàng Di Nguyệt còn muốn tiếp tục mở miệng.
Diệp Sanh giật giật khóe miệng, trực tiếp mở giao diện liên lạc của mình, đưa màn hình của mình cho bà xem.
"Tôi không có bất kì phương thức liên lạc nào của hắn, sau khi xuống xe hắn không nghĩ tới việc sẽ cùng tôi gặp lại.

Chúng tôi không hề thân thiết, giờ bà đã tin chưa?"
Đồng tử Hoàng Di Nguyệt co rụt lại, nhìn hai người liên hệ trên giao diện liên lạc của Diệp Sanh, hai tay bắt đầu buông ra.
Bà cẩn thận nhớ lại thái độ của Ninh Vi Trần đối với Diệp Sanh trong bữa tiệc.
Thân phận của vị Thái Tử gia đến từ Ninh gia này quá mức thần bí tôn quý, sau khi biết hắn cùng Diệp Sanh có quen biết, đại não của Hoàng Di Nguyệt lần đầu tiên trống rỗng như thể rơi vào hầm băng, nỗi sợ hãi khiến đầu óc bà vẫn không ngừng choáng váng, hiện tại mới chậm rãi phục hồi tinh thần lại.
Không quen......
Xem ra Diệp Sanh và vị Ninh thiếu gia kia thật sự không hề quen biết nhau.
Hầu như mọi tin tức của Ninh Vi Trần hoàn toàn bị phong tỏa.
Người ở Hoài Thành chỉ biết vị Thái tử gia này vẫn luôn sinh hoạt ở nước ngoài.

Những thứ còn lại như diện mạo, tính tình, sở thích, đều không được biết đến.
Đôi mắt Hoàng Di Nguyệt nặng nề bắt đầu nhớ lại biểu hiện của Ninh Vi Trần ở đại sảnh bữa tiệc, phân tích tính cách của Ninh Vi Trần.
Bất kể là nâng tay Tần Lưu Sương giúp đỡ bà đi xuống từ trên cầu thang xoắn ốc pha lê hay là giơ tay lân cười chào hỏi cùng với Tần Tư Viễn.
Trực giá Hoàng Di Nguyệt nhận ra rằng đây là một vị thiên chi kiêu tử rất giỏi giao tiếp, tuy rằng gia thế của hắn vô cùng hiển hách vẫn như cũ giữ được sự thẳng thắn của một thiếu niên.
Một đại thiếu gia có vẻ ngoài đẹp và tính cách tốt cùng trò chuyện với người ngồi ghế bên cạnh trên xe lửa cũng là một điều bình thường.
Cái khí chất loại này của Ninh Vi Trần làm người khác có cảm giác hắn cũng có thể liếc mắt đưa tình với một con chó.
Cái vấn đề vẫn luôn khiến mình bối rối được cởi bỏ khiến Hoàng Di Nguyệt âm thầm thở phào một hơi.
Nếu Diệp Sanh thật sự cùng Ninh Vi Trần có quen biết, bà cũng không biết chuyện tiếp theo đêm nay nên làm như thế nào.

Lấy lòng Tần gia hay lấy lòng Ninh gia, bà tin tưởng Tạ Quý sẽ không chút do dự mà lựa chọn người sau.
Hoàng Di Nguyệt hít sâu một hơi, một lần nữa cười với Diệp Sanh, trong đầu tràn đầy ý tưởng làm thế nào để thuyết phục Diệp Sanh đồng ý đi gặp Tần lão gia tử.
"Diệp Sanh, mẹ dẫn con đi gặp một người thì như thế nào?"
Bà không nghĩ đến Diệp Sanh trực tiếp đồng ý: "Được, chờ điện thoại của tôi sạc đến 20%."
Hoàng Di Nguyệt trừng lớn đôi mắt, vui mừng khôn xiết: "Vậy mẹ sẽ ở lại với con.

Con có đói không? Con có muốn mẹ lấy đồ ăn cho con không?"
Diệp Sanh không nói gì.

"Mẹ đi lấy chút bánh kem cho con!" Hoàng Di Nguyệt lập tức đứng dậy, tươi cười đầy mặt đi ra cửa tìm nhân viên phục vụ.
Diệp Sanh chờ bà đóng cửa lại, liền ném điện thoại di động sang một bên.

Điện thoại di động cũ này căn bản không thể vừa sạc vừa chơi, rất dễ bị hỏng.
Sau khi cậu đi ra từ tòa nhà gỗ kia vẫn luôn có cảm giác có một thứ gì đó đi theo sau.
Diệp Sanh tin tưởng trực giác của chính mình, cậu đi đến bên cửa sổ, tầm mắt nhìn xuống để tìm kiếm thức gì đó.
Làn gió mát khẽ lay động, thổi tung cành lá của bụi cây trong vườn, điểm xuyến những bóng đèn nhỏ trông giống như những con đom đóm nhỏ phát sáng.

Cậu đem bức màn của gian phòng nghỉ này kéo lên, cái cảm giác bị "rà quét" và "nhìn chằm chằm" này nháy mắt biến mất.
"Đom đóm" được giấu trong những chiếc lá xanh, nhưng toàn bộ thông tin nó thu thập được đều được gửi đến thiết bị liên lạc của Lạc Hưng Ngôn.

"Đom đóm" là một loại vũ khí nhỏ được Cục Phi tự nhiên dựa trên Thiên Xu mà sáng tạo ra, có thể nhạy bén cảm giác được giá trị của thần quái dị đoan.

*
Ninh Vi Trần cũng không có quay lại đại sảnh bữa tiệc, hắn nói với quản gia rằng quần áo của hắn bị bẩn, hắn muốn thay quần áo.

Phòng tiếp đãi các vị khách quý đều nằm ở tầng cao nhất.

Tần gia chỉ có thang máy

riêng dẫn thẳng lên đó nhưng phải mở khóa bằng vân tay.
Quản gia lập tức mang lời nói của hắn nói với Tần gia đại thiếu gia Tần Sinh Yên.
Tần Sinh Yên vội vã rời khỏi bữa tiệc, vội vàng chạy tới nhanh chóng dùng vân tay khởi động quyền hạn của thang máy.
Bởi vì hắn vội vàng rời đi nên trên mặt xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, vẻ mặt xin lỗi nói: "Xin lỗi, dì nhỏ nói cậu sẽ không ở lại lâu trong bữa tiệc, chúng tôi còn tưởng cậu sẽ sớm rời khỏi nhưng không nghĩ đến cậu sẽ dùng đến phòng ở tầng trên cùng, là chúng tôi suy xét không chu toàn."
Ninh Vi Trần câu môi cười nói: "Không thành vấn đề."
Tần Sinh Yên cùng Ninh Vi Trần đứng chung một chỗ có một loại cảm giác không thở nổi, đặc biệt ở trong không gian thang máy hẹp hòi như vậy.

Nhưng Tần Sinh Yên tự xưng thân là huynh trưởng, săn sóc mà tự triển khai đề tài nói: "Vi Trần đi chỗ nào mà làm dơ quần áo."
Trong bữa tiệc Ninh Vi Trần mỉm cười gọi "chú" khiến mọi người trở tay không kịp, cũng làm Tần Tư Viễn cùng Tần Sinh Yên vui mừng khôn xiết.

Xưng hô "Ninh thiếu" lễ độ nho nhã từ lúc đầu bây giờ đã biến thành "Vi Trần" như thể bọn họ thật sự là họ hàng thân thiết.
Ninh Vi Trần lười biếng nói: "Tòa nhà đối diện kiểu phương tây bên kia hồ."
Tòa nhà kiểu phương tây bên kia hồ?!
Tần Sinh Yên sắc mặt đột nhiên thay đổi, nhưng hắn rất nhanh điều chỉnh cảm xúc, ra vẻ thong dong: "Ồ, thì ra là nơi đó.

Nơi đó đã lâu không có người dọn dẹp, sao cậu lại đến chỗ đó?"
Ninh Vi Trần: "Cảm thấy bên kia cảnh sắc không tồi nên đi qua."
Tần Sinh Yên gượng ép phụ họa nói: "Ừm, cảnh sắc bên hồ xác thật không tồi."
Ninh Vi Trần bỗng nhiên mỉm cười hỏi: "Tần lão gia tử thân thể gần đây có khỏe không?"
Tần Sinh Yên ngạc nhiên nói: "Thân thể ông nội vẫn khỏe, hôm nay ông ấy cũng ở đây, lát nữa cậu có muốn gặp ông không?"
Ninh Vi Trần cười mà không nói.
Đinh.
Thang máy lên đến tầng cao nhất, tự động mở ra.
Khi sớm nhận được tin tức Ninh Vi Trần đến Hoài Thành, Tần gia đã mất gần nửa tháng để thu dọn ra một phong khách tạm thời cho hắn.
Kết quả là Ninh Vi Trần từ chối mọi lời mời mà ở lại khách sạn Rose Emperor.

Tần Sinh Yên cũng không nghĩ tới sẽ có ngày dùng đến phòng khách được bố trí tốt này.
Trang trí trong phòng tối giản và sạch sẽ, cả đồ nội thất và vách tường đều theo màu sắc lạnh trắng đen.
Tần Sinh Yên biết Ninh Vi Trần không thích tiếp xúc với người khác, liền đứng ở cửa định rời đi.
"Được rồi Vi Trần, tôi đi về trước."
Ninh Vi Trần nhàn nhạt nói: "Tôi rất có hứng thú với tòa nhà kiểu phương tây bên kia hồ, anh vào nói chuyện với tôi đi."
Tòa nhà kiểu nước ngoài....
Tần Sinh Yên từ phía sau lưng chảy ra mồ hôi lạnh, đứng ở tại chỗ không biết nên làm cái gì bây giờ, chính là ngại với thân phận của Ninh Vi Trần, vẫn là miễn cưỡng gật đầu, đi vào căn phòng xa hoa nhã nhặn vắng lặng này.
Sau khi Ninh Vi Trần đi vào liền rót cho mình một cốc nước.
"Trước kia căn nhà đó có nhiều người ở à?"
Tần Sinh Yên châm chước tìm từ nói: "Không nhiều lắm.

Tòa nhà đó trước đây là nơi ông nội tôi ở, mấy người vợ của ông ấy cũng sống ở đó vài chục năm, sau này cảm thấy nơi đó có phong thủy không tốt cho nên mới dọn ra."
Ninh Vi Trần cười như không cười: "Phong thuỷ không tốt?"
Tần Sinh Yên căng da đầu gật đầu: "Ừm, ông nội luôn gặp ác mộng trong căn nhà kia."
Ninh Vi Trần ngữ khí nhàn nhạt: "Ác mộng?"
Tần Sinh Yên nói: "Đúng vậy, ông luôn nằm mơ thấy từ trên trần nhà rớt xuống một đám quái vật màu đen, tất cả đều đem ông bao phủ."
Ninh Vi Trần không nói nữa.
Tần Sinh Yên cảm thấy mồ hôi lạnh phía sau lưng càng ngày càng nặng.
Ninh Vi Trần rất có hứng thú nhìn mặt hắn trắng bệch, đi tới đưa cho hắn chiếc cốc trong tay, cười nói.
"Uống nước đi."

Tần Sinh Yên: "Ồ, được thôi." Hắn nhận lấy cái cốc, ngón tay đều đang run rẩy.
Ninh Vi Trần nhìn lúc Tần Sinh Yên như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than cúi đầu uống nước, không nhanh không chậm mở miệng: "Trước khi tôi đến Hoài Thành, quản gia Lý kỳ thật đã cho tôi một tin tức, ông Tần sắp kết hôn rồi có phải không?"
Hắn khẽ cười một tiếng, ngữ khí rất là tiếc nuối.
"Tôi vốn tưởng rằng mình có thể may mắn bắt được một cái đám cưới, nhưng xem ra mấy người không muốn cho tôi biết."
"Khụ, khụ khụ khụ!"
Tần Sinh Yên đột nhiên bị nước làm sặc, dòng nước lạnh thấu xương kia dường như xông thẳng vào họng và mũi, đem linh hồn của hắn làm đông cứng lại.

Tần Sinh Yên đem cái cốc đặt ở trên bàn, sắc mặt xanh trắng ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt nhàn nhạt của Ninh Vi Trần từ trên cao nhìn xuống.
"Tôi...." da đầu Tần Sinh Yên tê dại, dù sao hắn cũng là con trưởng của Tần gia, hắn đè nén rối loại trong lòng, phản ứng nhanh chóng, cứng ngắc cười mà sắp xếp ngôn ngữ.
"Quả thật có chuyện này nhưng chúng tôi không phải cố ý muốn gạt cậu.

Tuy rằng ông nội 70 tuổi tái hôn là chuyện vui, nhưng quá trình này rất phiền phúc, đại khái sẽ phải mất mấy tháng.

Từ nhỏ cậu sinh hoạt ở nước ngoài, gần đây đến Hoài Thành lại chọn ở khách sạn, chúng tôi cho rằng cậu không tính ở lại chỗ này lâu nên không nói cho cậu."
Ninh Vi Trần gật đầu, tựa hồ thật sự bị khó xử trên mặt hắn lừa đi: "Nguyên lai là như thế."
Tần Sinh Yên nuốt hạ nước miếng: "Ừ, chuyện là như thế."
Tiếng chuông cửa vang lên, giọng nói của Tần Hòa Ngọc vang lên ở cửa: "Ninh thiếu gia, tôi đem Lý quản gia đến cho ngài."
Tần Sinh Yên sửng sốt.
Lý quản gia? Không phải hắn đã rời đi sao, như thế nào lại về rồi?
Ninh Vi Trần gợi lên khóe môi, kết thúc cuộc trò chuyện, ôn hòa nói với Tần Sinh Yên: "Giúp tôi chào hỏi ông Tần.

Lát nữa tôi sẽ đi đến bái phỏng ông.

Tuy rằng tôi không thể đến kịp đám cưới nhưng có lẽ tôi có thể đưa lên một phần hạ lễ."
"Ồ, được." Tần Sinh Yên đồng ý, hắn đã sớm không nghĩ rằng sẽ ở chỗ này ngây người.

Hắn đi đến cửa vội vàng nói lời từ biệt liền nhanh chóng kéo Tần Hòa Ngọc đi.
"Thiếu gia, quần áo của cậu." Lý quản gia đầu tóc hoa râm, trong tay cầm một cái hộp, tươi cười đầy mặt cả người có vẻ nho nhã lại hiền từ đứng ở hành lang.
"Tối nay cậu tính ở lại nhà họ Tần sao."
"Ừ." Ninh Vi Trần thu hồi tầm mắt nhàn nhạt xoay người: "Tôi đi tắm, ông gọi điện cho Andrew nhờ hắn đưa chút thuốc đến Hoài Thành."
Lý quản gia không hỏi tại sao: "Được."
Kỳ thật từ lúc thiếu gia lựa chọn ở lại dùng bữa tối nay, Lý quản gia đã mơ hồ có cảm giác có chuyện gì đó không ổn.

Trước khi đi hắn nhờ người lấy danh sách khách mời đêm nay, đọc đến chữ "Diệp Sanh" thì liền hiểu ra.

Hắn cau mày, trong lòng có chút bất an.
Ninh Vi Trần từ nhỏ đã có bệnh rối loạn nhân cách, cảm xúc luôn mất khống chế một cách quỷ dị.

Mặc dù chuyện này là điều bất thường nhưng miễn là nó được ngụy trang thì không ai có thể phát hiện ra.
Andrew là bác sĩ tư nhân được Ninh gia đặc biệt sắp xếp cho hắn, nhiều năm điều trị đã dần cải thiện tình trạng của hắn chậm rãi chuyển biến tốt đẹp.

Nhưng quản gia Lý đã gặp qua bộ dáng mất khống chế cảm xúc của Ninh Vi Trần khi còn nhỏ.

Hung bạo, lạnh lùng, khát máu, điên cuồng hơn bất kì kẻ dị đoan nào mà trước nay họ từng chứng kiến.
Quản gia Lý càng cảm thấy bất an trong lòng gia tăng.
Khi Ninh Vi Trần nói hắn đi tắm, thật ra có ý là cảm xúc hiện tại của hắn đang dao động.
Khi không có thuốc thì nước chính là liều thuốc an thần cho thiếu gia.
- -Editor muốn nói—
Ermmm...
Thật ra không biết nói gì vì rõ ràng là Ninh Ninh có chứng rối loạn nhân cách rồi rối loạn cảm xúc, đây là chuyện nghiêm túc nhưng mà mọi người cũng biết rồi đó.
Trong văn đam mỹ,
có một thời điểm mà các công quân sẽ - đi – tắm – nước – lạnh để bình tĩnh lại làm đầu óc mình cứ bay đi xa mãi +_+.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện