Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

Chương 33


trước sau


Sau khi xuống núi có một trạm xe bus, vừa vặn là trạm xe số 87 đi ngang qua đại học Hoài An.

Diệp Sanh không còn tiền bắt xe taxi đi về trường học nữa, nên chẳng sợ phải chờ bao lâu mới có một chuyến xe thì cậu cũng đều nguyện ý chờ để có thể tiết kiệm được một khoản tiền.

Ninh Vi Trần chỉ đứng với cậu một lúc, sau đó có người lái xe lại đón hắn.

Người đến đón không phải là Lý quản gia mà là người Tần gia.

Chuyện xảy ra trong bữa tiệc của Tần gia cũng không lan truyền khắp Hoài Thành, thân phận của Cục Phi tự nhiên thần bí, mà Tần gia cũng nghĩ rằng việc xấu trong nhà cũng không nên lộ ra ngoài nên họ cố tình giấu diếm nó.

Đêm đó Tần lão gia tử bị đưa đến Cục Cảnh Sát, người Tần gia vẫn tươi cười đầy mặt như cũ, coi như cái gì cũng chưa phát sinh, khách lẫn chủ đều vui vẻ.

Tần gia gia chủ đương nhiệm Tần Tư Viễn cũng chẳng có cái gì hiếu tâm đối với Tần lão gia tử, hắn chém giết giữa anh chị em trong gia tộc hào môn mà ra nên chẳng thể trải qua cảnh phụ từ tử hiếu.

So với an nguy của cha mình thì Tần Tư Viễn càng lo lắng về cái nhìn của Ninh Vi Trần hơn. Sợ một trò hoang đường đêm kia có thể khiến Ninh Vi Trần cảm thấy chán ghét.

Bọn họ yêu cầu một lời giải thích hợp lý.

"Ninh thiếu gia, Lưu Sương tiểu thư bảo tôi đến đón ngài." Tài xế xuống xe lộ ra một nụ cười lấy lòng, cung kính nói.

Ninh Vi Trần gật đầu, quay đầu nhìn Diệp Sanh, lại cười nói: "Anh có muốn cùng em đến Tần gia không?"

Nếu hắn lựa chọn ở lại Hoài Thành để đi học đại học thì Tần gia trên danh nghĩa là "nhà ngoại" của hắn, còn là một danh môn vọng tộc bản địa. Cha hắn chắc chắn đã nói chuyện riêng với Tần Tư Viễn. harry potter fanfic

Diệp Sanh lắc đầu cự tuyệt nói: "Không cần, cậu có thể đi làm việc của mình. Tôi còn phải quay lại trường, buổi chiều còn có việc." Buổi chiều cậu muốn đi đến nhà ma làm việc.

Ninh Vi Trần nhìn xung quanh, nghĩ nghĩ thở dài nói: "Ở chỗ này rất khó gọi xe, lát nữa em sẽ bảo Lý quản gia đến đón anh."

Diệp Sanh lại lần nữa cự tuyệt: "Cảm ơn, không cần."

Ninh Vi Trần rất có hứng thú mà liếc cậu một cái, cười khẽ: "Tại sao anh lại cự tuyệt em. Bây giờ anh mặc định là vị hôn phu của em, không hưởng thụ một chút đãi ngộ của thiếu phu nhân mà lại đi chịu mệt à."

Diệp Sanh: "......"

Chết tiệt.

Cậu đột nhiên nghĩ đến Lý quản gia kêu Ninh Vi Trần là thiếu gia.


Nếu lão hổ hay cười kia đột nhiên gọi cậu một tiếng "thiếu phu nhân", cậu không nghi ngờ rằng mình sẽ đột nhiên chết đứng.

Cậu muốn ngăn chặn loại chuyện này phát sinh.

"Chuyện riêng tư của chúng ta không cần công khai." Diệp Sanh ngước mắt, hờ hững mở miệng: "Tôi tự chờ xe bus là được, không cần thiết phiền toái Lý quản gia."

"Được."

Ninh Vi Trần cười nhẹ, không nói nữa, ngồi vào ghế sau của chiếc xe hơi màu đen.

Trước khi lên xe, tài xế còn lễ phép cung kính nói: "Được rồi Diệp tiên sinh, chúng tôi đi trước."

Diệp Sanh ước gì bọn họ có thể nhanh nhanh rời khỏi chỗ này, chậm rì rì nói: "Ừ."

Hôm nay vận khí của cậu cũng không tệ lắm, sau khi Ninh Vi Trần rời khỏi đây không bao lâu thì chờ được xe số 87.

Đây là trạm xe bus thứ hai, có rất ít người. Diệp Sanh tìm một vị trí dựa cửa sổ, sau khi ngồi xuống liền nhắm mắt ngủ bù.

Bữa tiệc của Tần gia chỉ diễn ra ngắn ngủn một ngày, cậu cảm giác như đã trải qua hơn phân nửa đời người, mệt mỏi vô cùng.

Tòa nhà kiểu phương tây, những đứa trẻ ma, Lạc Hưng Ngôn, xung hỉ, chiếc vòng cổ, súng cùng tờ giấy, lệnh truy nã. Bắt đầu từ tin nhắn đầu tiên Hoàng Di Nguyệt gửi cho cậu sau khi cậu rời khỏi Âm Sơn, mọi chuyện đều đã phát triển theo hướng kịch tính.

Diệp Sanh cũng không quay lại ký túc xá mà đi bộ đến đường 444 giữa Hoài An, cậu định tiếp tục làm việc.

Gió giữa hè thổi qua phố cổ, bóng râm như đan dệt.

Diệp Sanh ngẩng đầu nhìn nhà ma có tạo hình khoa trương trước mắt, có một loại cảm giác như quay trở lại nhân gian.

Ảnh chụp của Diệp Sanh lần trước lên hot search làm cho nhà ma nhanh chóng nổi tiếng một chút, nhưng sau đó lại trở nên vắng lặng bởi vì đạo cụ thô thiển và cốt truyện đơn giản, một ngày cũng không có nhiều người đến.

Thời điểm cậu bước vào, Hoàng Kỳ Kỳ và Hạ Văn Thạch đang vây quanh một cái bộ đàm ở sảnh trước.

Hạ Văn Thạch giơ cao chiếc bộ đàm và thắc mắc: "Kỳ Kỳ, em nói cái này có thể điều khiển từ xa hả?"

Hoàng Kỳ Kỳ trợn trắng mắt: "Ông chủ nói không phải vô nghĩa à. Nếu không thể điều khiển từ xa thì em mua nó làm cái gì."

"Anh chỉ hỏi một chút thôi. Nó có chống nước không?"

"Không thấm nước! Nếu muốn giả làm ma quỷ trong hồ thì tất nhiên phải thả nó vào trong nước rồi!"

Hạ Văn Thạch gật đầu, một lần nữa cùng cô lặp lại kế hoạch đêm nay.

"Được rồi. Tối nay 12 giờ em dẫn tên cặn bã đến hồ tình nhân, sau khi đi đến giữa cầu vòm thổ lộ xong thì giơ tay với anh. Em giơ tay lên, anh sẽ điều khiển bộ đàm gọi tên của tên cặn bã. Nếu tên cặn bã hỏi em có nghe được âm thanh nào không thì em nhất định phải diễn thật một chút, nói với hắn kiểu ah cái gì em cũng không nghe thấy? Hahahahahaha hù chết tên cặn bã ngu ngốc này đi."

Hoàng Kỳ Kỳ đã thoát khỏi nỗi buồn mấy ngày qua và bắt đầu cùng với Hạ Văn Thạch đùa giỡn: "Được, hai chúng ta đêm nay sẽ dọa tên cặn bã đó sợ tới mức tè ra quần. Hừm, ai bảo hắn bắt cá hai tay!"

Hạ Văn Thạch gật đầu, lại nghĩ đến cái gì đó, đôi mắt tỏa ánh sáng hỏi: "Kỳ Kỳ, chuyện đêm nay anh có thể phát sóng trực tiếp hay không?"

Hoàng Kỳ Kỳ kinh ngạc trừng lớn mắt: "Ông chủ, anh vẫn còn mơ mộng về việc này."

Hạ Văn Thạch thản nhiên thừa nhận: "Đúng vậy, con người nếu không có mộng tưởng thì không phải là cá mặn hay sao."

Hoàng Kỳ Kỳ cười nói: "Được, anh phát sóng trực tiếp đi. Tra nam không có quyền hình ảnh!"

Hạ Văn Thạch vui mừng ra mặt, làm một tiểu bá chủ lăn lộn suốt mấy tháng ở Tinh Vân livestream, tuy rằng anh không nổi tiếng, nhưng phương pháp cọ nhân khí lại học không ít.

Mặc dù mọi người từ mọi tầng lớp đều mắng mỏ anh trên sóng trực tiếp hằng ngày vì hút máu trường cũ của mình nhưng anh vẫn kiên quyết với chính mình mà không hề dao động.

Sau khi trò chuyện cùng với Hoàng Kỳ Kỳ, Hạ Văn Thạch liền vui vẻ lên Tinh Vân livestream để đăng thông báo cập nhật.

【 Tối nay 12 giờ, học trưởng tốt nghiệp đại học Hoài An mang mọi người đi khám phá bí ẩn về hồn ma nữ trên cầu vòm hồ tình nhân nổi tiếng ở Hoài An. Kẻ phản bội lòng thành sẽ phải nuốt vạn mũi kim, kẻ cô phụ lòng người sẽ bị nữ quỷ kéo xuống nước nha [ u linh] [ bộ xương khô] 】

Đúng như dự đoán, ba bình luận đầu tiên đều là bình luận chửi bới.

【 Con mẹ nó lại là anh, học trưởng tốt nghiệp đại học Hoài An [ xem thường] 】

【 Anh không mang theo tên trường cũ của mình thì anh sẽ không nói nữa? 】

【 hồng* nhưng thật ra không hồng, cọ nhưng thật ra thích cọ 】

*hồng: nổi tiếng

Hạ Văn Thạch: "......"

Hoàng Kỳ Kỳ: "......"


Hoàng Kỳ Kỳ dù sao cũng là một cô gái tốt bụng, không đành lòng để ông chủ bị mắng.

Đồng thời với tư cách là sinh viên đại học Hoài An, cô cũng cảm thấy điều này thật xấu hổ.

Sau khi giật lấy di động của Hạ Văn Thạch, Hoàng Kỳ Kỳ nói: "Ông chủ, để em viết một cái cho anh."

Vài phút sau cô gái thành thục internet này viết ra một đoạn văn.

【 Chia tay. Bạn trai của tôi đã lừa dối tôi, người bạn thân nhất đã phản bội tôi, một kẻ diễn chính diện một kẻ diễn phản diện đem tôi xoay vòng vòng. Sáng hôm nay tôi trộm biết được tiểu tam cùng tra nam kia đã lên kế hoạch liên thủ trả thù tôi, cùng với quay video để làm tôi thân bại danh liệt.

Được rồi, tôi sẵn sàng chiến đấu đến cùng với đôi tiện nhân này.

12 giờ đêm nay, khóa phát sóng trực tiếp trên 484848, Anh chị em vào xem tôi trả thù đôi cẩu nam nữ này như thế nào nhé! 】

Hoàng Kỳ Kỳ vỗ tay: "Xong."

Hạ Văn Thạch: "......"

Không thể không nói rằng sự kết hợp liên hợp của hai bài đăng này vẫn có chút hiệu quả.

Khu bình luận rốt cuộc không còn mắng anh là kẻ thích cọ nhiệt nữa mà thay vào đó là một đống dấu chấm hỏi "????????"

Lần đầu tiên bị đống dấu chấm hỏi ôn hòa như vậy vây quanh, Hạ Văn Thạch tỏ vẻ cảm động đến muốn khóc.

Khi Diệp Sanh bước vào, Hạ Văn Thạch và Hoàng Kỳ Kỳ vừa thảo luận xong kế hoạch trả thù. Tâm tình Hoàng Kỳ Kỳ lúc này

rất vui vẻ sảng khoái, khi nhìn thấy Diệp Sanh, hai mắt cô lập tức sáng lên, vui vẻ vẫy tay: "Đàn em, em đã đến rồi!"

Diệp Sanh gật đầu ừ một tiếng: "Chào đàn chị." Là một người làm công có đạo đức nghề nghiệp hàng ngày rất cao, cậu quay về phía ông chủ, nhanh chóng thành thật mà nói: "Xin lỗi đàn anh, hôm qua em có chút việc nên sáng nay đến muộn."

"Có chút việc" là chỉ cậu "có thai", thuận tiện nhiều thêm một cái "Vị hôn phu".

Thật là đủ thái quá.

Hạ Văn Thạch xua tay: "Không có việc gì Tiểu Diệp hai chúng ta còn xa lạ gì nữa mà em còn giải thích với anh cái này!"

Diệp Sanh gật đầu, nhìn thời gian, sau đó nhàn nhạt mở miệng: "Vậy em sẽ đi đến phòng tạp vật trước. Em đang vội."

"Chờ đã." Hạ Văn Thạch mắt trông mong nhìn cậu, bỗng nhiên nhỏ giọng nói: "Tiểu Diệp, tối nay em có rảnh không?"

Diệp Sanh nhướng mày.

Hạ Văn Thạch lập tức đứng đậy và đi đến, anh muốn duỗi tay lên bả vai của người anh em tốt Diệp Sanh. Nhưng Diệp Sanh đã lui về phía sau một bước, cậu luôn hết sức cảnh giác với tiếp xúc của người lạ.

Hạ Văn Thạch không hề cảm thấy xấu hổ chút nào, dù sao trong mắt anh Tiểu Diệp là một chàng trai lạnh lùng có chút tự bế. Tiểu Diệp thậm chí còn không cười thì còn trông cậy cậu sẽ cùng người khác thân cận sao được.

Tuy nhiên Hạ Văn Thạch tin chắc rằng sự thờ ơ lạnh nhạt của Tiểu Diệp chỉ là vẻ bể ngoài, trong xương cốt cậu vẫn là một cậu bé ngoan.

Hạ Văn Thạch làm mặt quỷ: "Tiểu Diệp, tối nay giúp anh Hạ của em một chút."

"......" Tiền lương của Diệp Sanh đều được kết toán mỗi ngày, cậu đã bỏ lỡ cả buổi sáng làm việc và bây giờ phải đối mặt với đề xuất "tăng ca" của ông chủ cũng khó mà cự tuyệt được.

"Cái gì?"

Hạ Văn Thạch giơ cây gậy selfie lên, cười nói: "Tối nay anh muốn cùng với Kỳ Kỳ đi hồ tình nhân để trae thù tra nam. Anh phải điều khiển bộ đàm từ xa và quay camera. Chúng ta đang thiếu người có thể phát sóng trực tiếp, em giúp anh ghi hình nhé?"

Diệp Sanh: "......"

Quả nhiên, từ khi cậu phát hiện ra sở thích của Hạ Văn Thạch là phát sóng trực tiếp thần quái thì cậu liền biết rằng ông chủ này không đáng tin cậy. Trước kia Diệp Sanh hẳn là sẽ thẳng thừng từ chối, nhưng hiện tại tâm tình cậu đối với những chuyện siêu nhiên này phi thường vi diệu.

Hơn nữa cầu vòm ở hồ tình nhân trong đại học Hoài An, cách ký túc xá của cậu chỉ tầm mười phút đi bộ.

Diệp Sanh nhẹ nhàng thở dài: "Được."

Coi như là buổi sáng đến trễ, buổi tối tăng ca.

Dù sao thì cậu cũng không lọt vào khung hình.

Hạ Văn Thạch vui vẻ vỗ tay.

Hoàng Kỳ Kỳ thậm chí còn vui hơn anh, rơi nước mắt: "Oooooooooooooo cảm ơn em, vừa vặn để tên ngu ngốc kia biết được soái ca chân chính là như thế nào."

Diệp Sanh mím môi, cậu cảm thấy không thoải mái khi ở đây: "Em đi quét dọn vệ sinh trước, đến tối mọi người gọi em là được." Dù sao buổi tối cậu cũng chỉ ở trong phòng ngủ.

"Được, đàn em đi làm việc của mình đi."

Diệp Sanh vừa bước vào căn phòng búp bê thì cậu đã cảm nhận được tầm mắt của Alice. Alice ngồi trên tủ, khi Diệp Sanh lấy giẻ lau kính, cô vui vẻ leo cầu thang xuống dưới, ngồi dưới đất ngang hàng với Diệp Sanh, giọng nói trong trẻo lanh lảnh: "Daddy, tối nay mọi người tính đi đâu chơi vậy?"


Cô nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ ở tiền sảnh, đôi mắt khuy áo của Alice lấp lánh tỏa ra sự hưng phấn.

Diệp Sanh phớt lờ cô.

Alice nghĩ nghĩ, thông minh mà sửa miệng nói: "Diệp Sanh, tối nay anh định đi đâu chơi? Anh có thể dẫn tôi đi cùng không?"

Bàn tay đang chà lau tủ của Diệp Sanh bỗng nhiên dừng lại, đôi mắt hạnh ở trong bóng tối trở nên đen tối không rõ. Cậu nghĩ đến một việc, Trình cục trưởng nói hiện tại video cậu cùng với Ninh Vi Trần đang được lan truyền khắp diễn đàn, hầu như tất cả những kẻ dị giáo đều biết bọn họ.

Vậy Alice có biết không? Cô cũng là một kẻ dị đoan lệ thuộc diễn đàn Cố Sự Đại Vương, cô biết diễn đàn Đế Quốc Dị Đoan kia sao?

Nhưng cậu cảm thấy...... Alice không biết.

Bởi vì cấp bậc không đủ.

Diệp Sanh nói: "Ngươi ngoan ngoãn ở lại đây, nơi nào cũng không được đi."

Alice lắc lắc chân, tiếc nuối nói: "Vâng."

Chuyện gió nổi mây phun của hào môn Hoài Thành cũng không lan đến gần trên người bá tánh bình thường. Ít nhất trong diễn đàn tân sinh viên vẫn luôn có một đám người bát quái về vị Tạ Văn Từ trăm vạn fan như cũ. Không ai biết bây giờ Tạ gia đang bấp bênh đến mức nào.

Mỗi năm đoàn trường đại học Hoài An có hai việc vô cùng sinh động, một sự kiện là bình chọn giáo hoa giáo thảo, một sự kiên khác là chọn thí sinh cho video tuyên truyền của trường mùa khai giảng.

Diệp Sanh chưa bao giờ bấm vào tin tức trong nhóm, bất quá trong nhóm ký túc xá của cậu luôn có một người rất thích chạy qua lại giữa hai nhóm nên những chuyện này cũng lọt vào tai cậu.

【 Trần Cẩn: Các anh em, giúp tôi vận động phiếu bầu đi. 】

Trần Cẩn đã gửi một liên kết, đây là giao diện đăng ký cho video của trường. Hắn đã đăng tải một video giới thiệu cá nhân về bản thân và nó nhận được nhiều lượt thích từ khắp mọi nơi.

【 Trần Cẩn: Các anh em giúp tôi một chút, tôi cũng không cầu mong mình được dẫn đầu tuyên truyền nhưng lộ mặt cái cũng tốt rồi. Nếu tôi được quyền ưu tiên chọn bạn đời sau bốn năm học tập ở đại học thì tôi sẽ không quên lòng tốt của các anh em. [ nháy mắt] 】

Mặc dù mọi người thường kín đáo phê bình chỉ trích tính cách của Trần Cẩn một chút nhưng đây không phải là vấn đề gì lớn.

Người với người ở chung phòng đều có hòa khí thiện ý với nhau.

Mọi người đều sẵn lòng giúp đỡ cái này.

Diệp Sanh bị hai người bạn cùng phòng khác thúc giục, cũng đi vào bỏ phiếu.

Thoát khỏi Hoàng Di Nguyệt cùng với Tạ gia, thoát khỏi sự giám sát của Cục Phi Tự Nhiên.

Hiện tại cuộc sống đại học của cậu mới xem như thật sự bắt đầu.

Buổi tối 11 giờ, một đám người đã tụ tập tại phòng 484848 Tinh Vân livestream.

【 Mở cửa 】

【 Tôi muốn xem một bộ phim báo thù 】

【 Hai bản cập nhật đó là cái quái gì vậy, hồ tình nhân? 】

【 Nhanh lên, bữa ăn khuya của tôi tới rồi 】

【 Tôi là bạn tốt của nữ chính, cô ấy đã nói kịch bản trước cho tôi, gửi cho tôi 20 tệ qua Wechat, tôi sẽ tiết lộ kế hoạch báo thù cho bạn. 】

【 Tôi là bạn thân của người kể chuyện, nữ nhân này không biết ta sớm đã ra tay, chuyển cho tôi 30 tệ qua WeChat tôi sẽ nói cho mấy người tính toán của tôi 】

【 lừa tiền cút cút cút 】

【 Sau khi xem bản cập nhật, tôi hoài nghi chủ phòng thuộc phòng tuyển sinh đại học Hoài An, một câu cũng không rời đại học Hoài An 】

【 Thôi đi, nếu nói hắn là phòng tuyển sinh bên cạnh đại học Hoài An tôi còn tin được một chút. Những người Hoài Lý mưu mô quỷ kế không thể so sánh được với họ. 】



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện