Diệp Sanh mở cửa ghế phụ, bước vào ngồi xuống nhanh chóng đóng cửa lại sau khi bước vào để ngăn cách toàn bộ ánh mắt tò mò tìm tòi nghiên cứu của cả con phố.
Động tác của cậu rất dứt khoát, mọi người đều giơ di động lên thử mọi cách để tìm góc, cuối cùng cũng chỉ chụp đường nét quai hàm căng chặt cùng với một bên mặt lạnh nhạt. Về phần người ngồi trên ghế lái thì hoàn toàn ẩn trong bóng tối.
"Đi thôi." Sau khi Diệp Sanh thắt chặt đai an toàn nói.
Ninh Vi Trần ngẩng đầu, nhếch môi cười với Diệp Sanh, mỉm cười nói: "Muốn cùng em đi ăn một bữa cơm trước không?"
Nội thất trong xe ưu nhã quý phái, hắn tùy ý đặt tay trên tay lái, để lộ chiếc đồng hồ kim cương mang màu xanh thẳm như sao trời trên cổ tay trắng lạnh lẽo.
Quần áo của Ninh Vi Trần đều cùng của một nhãn hiệu, một thân tây trang màu đen được cắt may khéo léo, đôi mắt đào hoa mỉm cười chứa chan tình cảm khi nhìn qua trông hắn như một quý công tử bất cần đời. Cùng với những từ như "làng đại học" "phố ẩm thực" cũng như tính cách của một sinh viên đại học nghèo như Diệp Sanh, thật sự rất khó để cho người khác không hiểu sai. Tuy nhiên mối quan hệ của bọn họ khá "vòng vo".
Diệp Sanh lạnh lùng từ chối lời mời của hắn: "Không cần. Cảm ơn cậu đã nhắc nhở quái thai còn ở trong bụng tôi, tôi không nghĩ mình sẽ có cảm giác thèm ăn trong thời gian còn lại trong ngày."
Ninh Vi Trần chậm rãi mỉm cười, chớp mắt: "Anh trai không cần như vậy. Sách em đọc đều nói trong lúc mang thai phải bổ sung dinh dưỡng."
Diệp Sanh: "......"
Mẹ kiếp! Diệp Sanh nháy mắt nghiến răng nghiến lợi dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Ninh Vi Trần.
Sau khi nhận được cảnh cáo của cậu, Ninh Vi Trần lập tức kiềm chế bản thân lại, mỉm cười ngoan ngoãn lái xe.
Tư thế của hắn thành thạo thoải mái, vừa thấy liền biết không phải tay mới vừa lấy bằng lái khi vừa thành niên.
Diệp Sanh ngả người ra sau, lặng lẽ nhìn ánh đèn nhộn nhịp đang lùi dần bên cạnh mình.
Ninh Vi Trần suy tư như nghĩ đến cái gì, liền cười nói: "Đây là lần đầu tiên em lái xe khi có người ngồi trên ghế phụ."
Diệp Sanh không muốn cùng hắn nói chuyện về vấn đề nhàm chán như vậy. Vì vậy cậu hỏi thẳng: "Cậu đã nói với bác sĩ tư nhân của cậu cái gì?"
Ninh Vi Trần: "Hả? Nói cái gì?"
Diệp Sanh lạnh lùng nói: "Nói chuyện quái thai trong bụng tôi."
Ninh Vi Trần cười khẽ ra tiếng, không chút để ý: "À, em không nói với hắn về chuyện quái thai. Em chỉ nói lý do thoái thác đêm đó ở Tần gia cho hắn, chỉ là để hắn xử lý dị đoan cấp A trong cơ thể anh."
Diệp Sanh hơi sửng sốt, cụp mắt xuống, nhẹ nhàng thở phào một hơi. Nếu có thể cậu cũng không muốn có thêm một người biết cậu đã cắn nuốt dị đoan.
Ninh Vi Trần nói: "Cho nên đến lúc đó anh nhớ phải phối hợp với em."
Diệp Sanh nhíu mày: "Phối hợp cái gì?"
Ninh Vi Trần: "Hắn cho rằng trong cơ thể anh lưu trữ đồ vật của em, cho nên hẳn là sẽ hỏi anh một số vấn đề tương đối riêng tư."
Diệp Sanh: "......"
Vừa vặn xe dừng ở ngã tư đèn đỏ.
Ninh Vi Trần nghiêng đầu cười nói: "Tuy rằng hỏi như vậy có chút mạo muội, nhưng chúng ta không có nhiều thời gian. Anh trai, anh có cần em phổ cập khoa học một chút về cách l@m tình của người đồng tính không?"
"......" Chết tiệt. Cậu đã vào xe của một tên tặc.
Diệp Sanh nhìn hắn, nỗ lực duy trì mặt vô biểu tình, ghét bỏ trả lời: "Không cần, tôi chỉ là kỳ thị đồng tính, không phải đồ ngốc."
Ninh Vi Trần hơi hơi mỉm cười: "Được."
Đèn đỏ đi qua.
Ninh Vi Trần tiếp tục lái xe, đột nhiên thay đổi đề tài: "Hôm nay hai người đi ăn cùng anh là đồng nghiệp của anh phải không?"
Diệp Sanh: "Một người là đồng nghiệp, một người là ông chủ."
Ninh Vi Trần nói: "Anh đi làm trong nhà ma?"
Diệp Sanh: "Ừ."
Ninh Vi Trần: "Tại sao?"
Diệp Sanh: "......"
Diệp Sanh nói: "Bởi vì tôi cần tiền để ăn."
Cậu thật sự không muốn cùng Ninh Vi Trần nói về việc tiền bạc, bởi vì cậu dễ dàng cảm thấy đau tim nếu nói về nó, mỗi phút cậu đều nhận ra thế giới này khác biệt đến mức nào. Dù trên tàu Ninh Vi Trần có tốt bụng và dễ gần đến đâu, sau khi ở cùng hắn một thời gian dài, tính lạnh nhạt ngạo mạn sinh ra đã có sẵn của hắn sẽ vô tình bộc lộ ra ngoài. Nó không có quan hệ gì với gia thế, hay năng lực, mà giống như laf tính cách vốn dĩ của Ninh Vi Trần.
Tuy nhiên tính cách vốn dĩ của hắn lại được giấu sau kĩ thuật diễn không thể bắt bẻ của hắn. Ví dụ như bây giờ, trong mắt Ninh Vi Trần hiện lên đúng mức lo lắng, giọng điệu vừa ôn hòa vừa khó hiểu.
"Ở cùng em không tốt sao?"
Diệp Sanh từ chối: "Quan hệ của chúng ta chỉ dùng để lừa gạt người khác, cậu đã giúp đỡ tôi rất nhiều cho nên không cần bận tâm."
Ninh Vi Trần: "Nhưng em không nghĩ rằng nó rắc rối."
Diệp Sanh nghĩ thầm trong lòng, cậu cảm thấy khó chịu. Nhưng cậu lại nói cho có lệ: "Trình cục trưởng muốn tôi sống một cuộc sống bình thường, đi làm là một phần không thể thiếu, tiếp xúc với nhiều người hơn cũng khiến những kẻ dị giáo tìm đến nhà tôi dễ dàng hơn."
Ninh Vi Trần cười tiếc nuối: "Vậy thì được rồi. Em đón anh đi làm về được không?"
Diệp Sanh gần như nghẹn trước lời nói của hắn, ngơ ngác nhìn hắn: "Cậu nói cái gì vậy?!"
Ninh Vi Trần thậm chí còn bối rối hơn cả cậu: "Bây giờ em đang nói gì vậy? Bị Jeremiah truy nã, anh cũng là vị hôn phu của em. Em lo lắng cho sự an toàn của anh nên việc đón anh đi làm về không đúng sao?"
Hắn cười nói: "Ngay cả khi đang lừa gạt người khác thì cũng phải thể hiện ra cái gì đó."
Diệp Sanh: "...... Chậc, cậu vui vẻ được rồi."
Ninh Vi Trần cong môi: "Đương nhiên em vui vẻ rồi anh trai."
Diệp Sanh cúi xuống nói: "Mở cửa sổ đi."
Cửa sổ xe mở ra, gió mát giữa hè làm Diệp Sanh bình tĩnh suy nghĩ lại một chút.
Hiện tại cậu và Ninh Vi Trần là đồng minh, nhưng cậu vẫn không thể nhìn rõ Ninh Vi Trần.
Kế hoạch tiếp theo của cậu là điều tra rõ ràng chuyện post scriptum của Cố Sự Đại Vương, còn Ninh Vi Trần thì sao? Qua giọng điệu của Trình Tắc cũng không có thể đoán được Ninh Vi Trần có quan tâm đ ến việc bị dị giáo truy nã hay không khi có Ninh gia hộ tống. Cho đến nay, Diệp Sanh chỉ tiếp xúc qua một quan chấp hành cấp cao là Lạc Hưng Ngôn. Một quan chấp hành cấp S có thể trực tiếp phát hiện khí chất của dị đoan cấp A trong một tòa nhà kiểu nước ngoài.
Bất lợi lớn nhất trong cuộc đấu tranh giữa Cục Phi tự nhiên và Dị giáo là kẻ thù ở trong bóng tối và chúng ta ở trong ánh sáng.
Nhưng bây giờ tình thế đã xoay chuyển với họ.
Ánh mắt Diệp Sanh bị ánh đèn neon rực rỡ của thành phố cuốn hút, cậu suy nghĩ một chút rồi bình tĩnh nói.
"Ninh Vi Trần, tôi sẽ đồng ý sự hợp tác điều tra của Cục Phi tự nhiên bởi vì tôi rất quan tâm đ ến diễn đàn."
Ninh Vi Trần nhướn mày và mỉm cười.
Diệp Sanh nói: "Trên đoàn tàu Âm Sơn cậu đã tỏ vẻ mình không thích bị an bài nhiệm vụ và cũng không thích tiếp xúc với dị đoan. Cho nên cậu không cần thiết bị cột vào với tôi, bởi vì hiện tại nếu dị đoan không chủ động tìm tôi thì tôi cũng sẽ chủ động đi tìm bọn họ."
Cậu phải điều tra rõ ràng chân tướng của tờ giấy kia.
"Cảm ơn cậu đã giúp tôi nhiều lần như vậy, nhưng hiện tại tôi không cần sự an ổn nữa."
Sắc mặt Diệp Sanh có chút cổ quái, rốt cuộc cậu cũng ít thành thật nói chuyện với người khác. Cậu khắc phục sự kỳ quái này, nhanh chóng nói: "Cậu cứ đi làm việc của cậu đi, đi theo tôi thì cậu sẽ phải tiếp xúc với những thứ cậu không thích."
Nói đến dị giáo, ai ghét dị giáo hơn, cậu hay Ninh Vi Trần?
Bây giờ Diệp Sanh mới nhớ lại vấn đề này.
Thái độ của Ninh Vi Trần đối với nhiệm vụ do gia tộc an bài cho mình rất bình thường. Hắn đuổi theo thôn Trùng Hà