Vào buổi tối giữa hè, ánh mặt mặt trời lặn nhuộm vàng những đám mây hòa quyện vào nhau. Khi Ninh Vi Trần bước vào tựa hồ như hắn mang theo làn gió hòa vào ánh hoàng hôn ngoài phố hẻm vào trong cửa. Chung cư của hắn ở bên cạnh đại học Hoài An, không có lái xe nhưng một mình đến đây cũng đủ khiến cho mọi người chú ý.
Vẻ ngoài của Diệp Sanh là loại lạnh lùng do sương giá và tuyết tạo ra, mỗi cử động đều tràn ngập bộ dáng "quái gở" cùng với "không kiên nhẫn, khi cậu nhìn mọi người bằng đôi mắt hạnh nhân đen trắng, chỉ mang đến cho người ta một loại cảm giác bị lưỡi đao hàn ý xẹt qua. Cùng với thân thế nghèo nàn của cậu, rất dễ bị người khác gán cho cậu là người "khó gần" và "lạnh lùng".
Mà Ninh Vi Trần và cậu giống như hai thái cực.
Hắn sinh ra hiển hách, là khách quen của các dịp xã giao. Làm người thừa kế Ninh gia, mỗi nhân vật nổi tiếng trên thịnh yến đều là thiên chi kiêu tử vạn chúng chú mục. Mỗi cử động đều tao nhã và giản dị, tỏa sáng rực rỡ, khi nhìn ai đó với nụ cười, giống như đang nhìn một kho báu quý giá nhất trên đời.
Hai người đứng cạnh nhau, thân phận, cách nói năng, khí chất nơi chốn trái ngược nhau nhưng lại hợp nhau đến lạ lùng.
Thiếu niên lúc đầu rất tức giận, trong đầu vẫn lẩm bẩm: "Người này không hiểu lời tôi ám chỉ sao?", nhưng sau đó hắn đứng dậy, khi đến gần Ninh Vi Trần, hắn sửng sốt, đồng tử giãn ra, mọi lời nói của hắn đều nghẹn lại trong cổ họng.
Quần áo trên người Ninh Vi Trần là hàng hiệu, nhưng tay nghề thủ công tao nhã tinh xảo, ai cũng đều có thể nhìn ra giá cả xa xỉ.
Ninh Vi Trần chủ động mà nhận lấy thẻ công tác của Diệp Sanh tháo xuống, cười hỏi: "Anh có làm thêm giờ không? Em cố tình 4h50 ra khỏi cửa, không nghĩ đến lại vào đón anh."
Diệp Sanh lắc đầu: "Không có. Bị người quấn lên chậm trễ một lát thời gian mà thôi, tôi đi cất máy tính, cậu ở chỗ này chờ."
Cậu cầm máy tính đi đến quầy lễ tân.
Ninh Vi Trần nghe được "Bị người quấn lên", hơi nhướng mày, dùng ngón tay thon dài trắng trẻo nghịch sợi dây màu xanh lam của thẻ công tác của Diệp Sanh, sau đó ánh mắt trầm ngâm suy tư nhìn về trên người thiếu niên sắc mặt trắng bệch phía trước.
Thiếu niên nhìn tầm mắt hắn, hô hấp cứng lại, chân tay luống cuống, hận không thể tìm cái khe đất chui vào đi. Hắn đối Diệp Sanh sở dĩ có một loại cảm giác nhất định phải có được, chính là bởi vì khí chất Diệp Sanh quá "Sạch sẽ", cái loại người chưa bao giờ vào quán bar cũng như chưa bao giờ quan hệ tình d*c.
Cái loại chơi bời lâu năm như hắn thích nhất chính là tìm người sạch sẽ thành thật như vậy.
Nhưng hắn không nghĩ tới, Diệp Sanh hôm nay cư nhiên thật sự có hẹn...... chính là người trước mắt này.
Ninh Vi Thần trong mắt mang theo ý cười, không có mang theo tính xâm lược, nhưng chỉ cần nhìn đôi mắt hoa đào đó, thiếu niên đã cảm thấy toàn thân ớn lạnh. Hắn cảm thấy xấu hổ không chỗ dung thân, ước gì mình có thể lao ra khỏi cửa ngay bây giờ.
"Xin, xin lỗi, tôi không biết anh ấy là người của anh..."
Hắn ở trong vòng tửu sắc Hoài Thành lăn lộn thật lâu, biết Ninh Vi Trần tuyệt đối là người hắn nhất định không thể trêu chọc đắc tội đến.
Hắn thật sự cảm thấy Diệp Sanh xem không hiểu ám chỉ của hắn??
—— phỏng chừng là cậu ấy không hề coi trọng lời ám chỉ đó chút nào.
Thiếu niên lui về phía sau, bởi vì quá hoảng loạn thiếu chút nữa làm đổ ghế dựa. Hắn chỉ là một người mẫu nam nhỏ nhắn có chút tư sắc, chắc chắn sẽ không thể đắc tội trêu chọc người như Ninh Vi Trần, tuyệt đối sẽ là ăn không hết gói đem đi.
"Thực xin lỗi, tôi không nghĩ nhiều, thực xin lỗi, tôi chỉ là muốn mời cậu ấy ăn một bữa cơm mà thôi......"
Sau khi Diệp Sanh đặt máy tính xuống rồi quay lại, phát hiện đôi mắt của thiếu niên "quấn lên cậu" lúc này đã đỏ hoe, như thể một giây tiếp theo cậu ta sẽ quỳ xuống khóc.
Diệp Sanh nhíu mày, thấp giọng nói: "Cậu làm cái gì?"
Ninh Vi Trần cười như không cười, ngữ khí vô tội: "Không có làm cái gì cả, chính là muốn nhìn một chút anh trai lại trêu chọc ai."
Diệp Sanh sửng sốt: "Trêu chọc?"
Ninh Vi Trần mím môi, nghi hoặc hỏi: "Ân, chẳng lẽ anh muốn nói là câu dẫn sao?"
Diệp Sanh hờ hững nói: "Ninh Vi Trần, cậu vừa mới về Trung Quốc không giỏi tiếng Trung? Nếu không biết chữ thì im đi." Cậu không muốn bị một đám người nhìn chăm chú, xoay người lạnh nhạt nói: "Đi thôi, đừng lãng phí thời gian."
Ninh Vi Trần dừng lại, nhẹ nhàng thở dài một tiếng: "Anh làm việc lúc nào cũng bất cẩn như vậy sao?"
Diệp Sanh nhíu mày: "Cái gì?"
Ninh Vi Thần cụp mi xuống che khuất thần sắc, sau đó đột nhiên nghiêng người, dùng ngón tay rút ra một tấm thẻ từ trong áo khoác Diệp Sanh vừa mặc vào. Trên mặt viết một loạt thông tin liên lạc bằng bút đỏ, sau đó là bốn ký tự đầy khiêu khích "Buổi tối hẹn hò?"
Ninh Vi Trần cười nhẹ một tiếng, trong mắt không hề ý cười.
Diệp Sanh: "......"
Ninh Vi Thần cầm tấm thẻ lấy ra, xoay người rời đi. Càng đến gần, toàn thân thiếu niên run lên như một cái sàng.
Ninh Vi Thần kẹp tấm thẻ giữa các ngón tay, khóe miệng mỉm cười nói: "Vị tiên sinh này."
Thiếu niên vào lúc hắn mới vừa mở miệng liền sợ tới mức bật khóc, nói năng lộn xộn: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi......"
Ninh Vi Trần nói với giọng điệu rất bình tĩnh: "Cách bắt chuyện của anh sẽ khiến bạn tôi rất buồn."
Đối diện ngôi nhà ma là dãy quán trà sữa, quán bánh ngọt, quán lẩu, một nhóm người bên cửa sổ đang lén lút theo dõi. Ninh Vi Thần đứng dưới ánh đèn chạng vạng, ngón tay kẹp mảnh giấy, thản nhiên liếc nhìn nhóm người đối diện đang giơ điện thoại di động chụp ảnh, sau đó khẽ mỉm cười.
Trước sự chứng kiến của mọi người, hắn từ từ xé tờ giấy thành từng mảnh và đặt lên bàn.
Hắn chỉ tay vào bàn, có chút xin lỗi nói: "Tối nay anh ấy đã có hẹn rồi. Từ nay về sau, ngày nào anh ấy cũng có hẹn."
"......"
"......"
Khán giả đã chứng kiến mọi chuyện.
Diệp Sanh mở điện thoại, xem giờ, mặt không biểu cảm kéo ống tay áo Ninh Vi Trần: "Đi thôi."
Ninh Vi Trần gật đầu: "Ừ, được."
Ra khỏi nhà ma, dọc theo đường đi Diệp Sanh cơ hồ là vài bước làm một bước nhanh chóng bước đi, chờ hoàn toàn rời xa tầm mắt của người khác, Diệp Sanh mới mở miệng: "Chung cư của cậu ở đâu?"
Ninh Vi Trần nói: "Cứ đi thẳng về phía trước là được."
Diệp Sanh nói: "Hiện tại cậu đã dọn lại đây?"
Ninh Vi Trần cười: "Ừ, ở khách sạn cách anh quá xa, em cũng không yên tâm."
Diệp Sanh không nói gì.
Ninh Vi Trần đột nhiên hỏi: "Tối nay anh muốn đi đâu?"
Diệp Sanh không tính toán giấu giếm, nói thẳng: "Hồ tình nhân."
Ninh Vi Trần nhướng mày, ý cười không đổi: "Hồ tình nhân? Một người sao?"
Ánh mắt Diệp Sanh trong trẻo sâu thẳm nhìn hắn trong chốc lát, không biết trong đầu Ninh Vi Trần lại suy nghĩ cái gì, mặt vô biểu tình nói: "Tôi đi hồ tình nhân tìm dị đoan."
Ninh Vi Trần gật đầu, bừng tỉnh: "Thì ra truyền thuyết cầu Nghiệm Chân là thật."
Diệp Sanh trực tiếp vạch trần hắn: "Cậu giả vờ làm gì? Cậu nhập học đại học Hoài An, không phải Ninh gia sẽ điều tra kỹ lưỡng trước sao?"
Ninh Vi Trần cười khẽ: "Anh nghĩ đến bọn họ quá cẩn thận. Gia tộc của em đã sắp xếp em đi xử lý dị đoan cấp A ở Âm Sơn ngay khi em trở về Trung Quốc."
Diệp Sanh không muốn tiếp tục chủ đề này, nói: "Cậu không phải cũng có hứng thú đối với diễn đàn sao, đêm nay cùng đi đi, nữ quỷ hồ tình nhân hẳn là xuất thân từ tay của Cố Sự Đại Vương."
Đôi mắt Ninh Vi Trần suy tư nhìn chằm chằm cậu một lúc, rồi sau đó cười rộ lên: "Tuân mệnh."
Diệp Sanh hỏi: "Cậu đang điều tra Cố Sự Đại Vương?"
Ninh Vi Trần thành thật nói: "Cố Sự Đại Vương đã hoạt động ở Trung Quốc gần 20 năm, hơn nữa em ở nước ngoài rất ít có tiếp xúc. Tuy nhiên em nhận được một số tin tức, Cố Sự Đại Vương hẳn là ra đời ở Trung Quốc."
Diệp Sanh: "...... Ra đời? Cố Sự Đại Vương ra đời?"
Ninh Vi Trần gật đầu nói: "Ừ, dị giáo sinh ra càng giống với vạn vật thức tỉnh và hồi sinh. Con người, ma quỷ, động vật, thực vật, suy nghĩ, thông tin. Sự thức tỉnh của con người được gọi là sức mạnh siêu nhiên. Và mặt khác vạn vật thức tỉnh, gọi là dị giáo. Kỳ thực, xét theo phong cách diễn xuất của Cố Sự Đại Vương, không khó để đoán rằng nguồn gốc của nó với con người hẳn là rất sâu sắc."
Diệp Sanh mím môi. Quả thật, so với những người điều hành diễn đàn khác, Cố Sự Đại Vương quá gần gũi đối với nhân loại.
Ninh Vi Trần: "Tuy rằng Cục Phi Tự Nhiên đã lập trận địa sẵn sàng đón quân địch, nhưng em cảm thấy Hoài Thành sẽ có một đoạn thời gian rất dài sẽ không có cấp cao dị đoan diễn đàn khác lại đây."
Diệp Sanh: "Vì cái gì?"
Ninh Vi Trần: "Bởi vì Cố Sự Đại Vương ở chỗ này, có nó như vậy đủ rồi." Ánh mắt hắn tối sầm, cười mỉa nói: "Không có ai muốn chủ động đi vào chuyện xưa."
Diệp Sanh đối với việc hắn nói Cố Sự Đại Vương ở Hoài Thành cũng không kinh ngạc, điểm đến trên xe lửa của cấp A Thai Nhi là Hoài Thành, và thành phố này có quá nhiều điều "kỳ lạ."
Ninh Vi Trần: "Anh