"......" Hạ Văn Thạch rời khỏi phần mềm, một lần nữa xác nhận lại một lần, anh ấn vào "ông chủ thông báo tuyển dụng" mà không phải "thông báo tuyển dụng ông chủ".
Người này thật sự đến để phỏng vấn làm NPC mà không phải đến để làm ông chủ à?
Tuy nhiên Hạ Văn Thạch lại rất nhát gan, sợ người này có thể khai báo chính xác thông tin danh tính và địa chỉ nhà sẽ trả thù mình nên anh gửi một biểu tượng cảm xúc bắt tay, anh gượng cười nói: "Được, ngày mai tôi ở tiệm chờ bạn."
Kết thúc cuộc trò chuyện, Hạ Văn Thạch tâm như tro tàn ở trong nhóm công tác gửi một tin nhắn.
【 Hạ Văn Thạch: Anh đã tìm thấy NPC đóng vai người gác mộ trong cảnh tượng quỷ tân nương. Tuy nhiên nhân viên mới của chúng ta có tính cách hơi độc đáo. 】
【 Hoàng Kỳ Kỳ: Hả? Tính cách độc đáo? Tính cách độc đáo như thế nào? 】
【 Hạ Văn Thạch: Hắn rất có cá tính. 】
【 Hoàng Kỳ Kỳ:??? 】
Còn có thể có người có cá tính hơn Tiểu Diệp?
Diệp Sanh hoàn toàn không có hứng thú với nhân viên mới, cậu trực tiếp nói với Hạ Văn Thạch về biệt thự La Hồ trong nhóm.
【 Diệp Sanh: Học trưởng, em có thể tham gia sự kiện phát sóng trực tiếp cuối tháng của anh được không? 】
【 Hạ Văn Thạch: Hả??? 】
Hạ Văn Thạch như một con cá chép lăn lộn từ trên giường ngồi dậy, dùng sức xoa mắt, sợ chính mình nhìn lầm một chữ. Dù sao sau nửa tháng tiếp xúc, Diệp Sanh trong lòng anh đã là một vị thần không có d*c vọng trần tục, không vướng khói lửa của nhân gian.
Hiện tại cái này là cái gì?
Thần tiên hạ phàm?
【 Hạ Văn Thạch: Đàn em, chẳng phải em ghét nhất những thứ bừa bộn đó sao?? 】
【 Diệp Sanh: Nhàn đến nhàm chán nên em muốn tìm chút việc vui, em đi giúp anh giữ camera. 】
Hạ Văn Thạch: "......"
Với khuôn mặt đẹp trai như vậy lại từ chối xuất hiện trước ống kính mà chỉ muốn làm người đứng sau, đàn em thật là phí phạm của trời!
【 Hạ Văn Thạch: Được rồi. Sự kiện này có khá nhiều người tham gia, anh nghe nói ban tổ chức đã mời rất nhiều người nổi tiếng nhỏ trên mạng. "Bí ẩn của La Hồ" được tạo ra bởi chủ đầu tư khu La Hồ liên hợp với Tinh Vân livestream, mục đích là tạo ra một mánh lới lớn, bất chấp tất cả lấy độc trị độc để mọi người thấy rằng ngôi nhà ma ám không đáng sợ đến thế. 】
【 Diệp Sanh: Vâng. 】
Diệp Sanh đ không để ý nhiều đến những tin đồn giật gân về ngôi nhà ma.
Trong tay cậu có nhật ký của Đoạn Thi nhật ký, về cơ bản đi đến đó để đọc nốt phần còn lại.
Sáng hôm sau, trước khi nhân viên mới đến, ngôi nhà ma chào đón một vị khách đặc biệt, người bạn đại sư của Hạ Văn Thạch.
Khi Diệp Sanh bước vào, đại sư đang ngồi ở trên ghế cùng người mới sáng sớm đã chạy tới Lý Quang Vận chỉ hận gặp nhau quá muộn.
Lý Quang Vận hai ngày nay không xảy ra việc gì, nhưng hắn lại lo lắng, chỉ vào ấn đường của chính mình, thành kính rưng rưng hỏi: "Đại sư ngài nhìn xem trên trán tôi có biến thành màu đen hay không, có hung tướng hay không, hiện tại tôi còn bị nữ quỷ quấn lấy không?"
Đại sư mặc một chiếc áo Tôn Trung Sơn màu xanh lơ rách tung tóe, nhìn dáng vẻ đại khái khoảng ba mươi tuổi, để râu dài, đeo kính râm. Lão nhéo ngón tay, cuối cùng thở ngắn than dài nói: "Người trẻ tuổi, vận mệnh của cậu không tốt, không tốt, không tốt!"
Lý Quang Vận kinh hãi: "A? Đại sư, ngài mau cứu tôi."
Đại sư lộ vẻ mặt khó xử: "Cậu trêu chọc vị nữ quỷ này có sát khí rất nặng, muốn diệt trừ tận gốc là chuyện rất khó."
Lý Quang Vận khóc: "Tôi phải làm sao bây giờ?"
Đại sư nói: "Như vậy đi, tổ tiên tôi có một thanh kiếm gỗ đào, chuyên dùng để đối phó với ma nữ. Tôi bấm tay tính toán và phát hiện toàn thân nữ quỷ ẩm ướt, có sát khí hung. Nhưng cậu đem gỗ đào nhúng vào máu chó đặt bên cửa sổ, bảo đảm có thể làm cô ta sợ hãi có đến mà không có về, cũng không dám dây dưa với cậu nữa."
Lý Quang Vận hai mắt tỏa ánh sáng: "Được được được!"
Đại sư nói: "Ai, ngày thường tôi không lấy kiếm gỗ đào ra, tôi làm điều này vì xem trên mặt cậu là bạn của tiểu Hạ. Sau khi đem kiếm gỗ bán cho cậu sợ là không dám đối mặt với sư môn dưới chín suối haiz."
Lý Quang Vận tung ta tung tăng nói: "Đại sư, sẽ không sao đâu, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp. Sư phụ của ngài nhất định sẽ tha thứ cho ngài. Bao nhiêu tiền, chỉ vì thái độ rộng lượng của ngài, tôi táng gia bại sản cũng muốn mua!"
Đại sư mỉm cười và từ từ giơ ngón trỏ lên.
Lý Quang Vận: "Một vạn?!"
Đại sư lắc đầu thở dài nói: "Người trẻ tuổi, cậu đây là đang vũ nhục toàn bộ tông môn của tôi. Giá là mười vạn."
Lý Quang Vận: "......"
Diệp Sanh vừa mới đi vào: "......"
Lý Quang Vận chỉ cân nhắc một lát liền vội vàng gật đầu: "Được! Đại sư, thêm phương thức liên lạc, tôi sẽ quay lại trả tiền!"
Đại sư mặt mày hớn hở mà lấy điện thoại ra gõ mã QR.
Diệp Sanh: "......"
Chết tiệt có phải cậu là người duy nhất trên thế giới nghĩ rằng kiếm tiền rất khó không?
Diệp Sanh áp xuống buồn bực, thu hồi tầm mắt, bước nhanh vào ngôi nhà ma, cậu đến trước đài, lấy bao tay ra bắt đầu làm vệ sinh. Hoàng Kỳ Kỳ ăn bữa sáng ở bên cạnh, một bên ăn bún một bên xem chương trình. Sau khi Lý Quang Vận cao hứng phấn chấn mà lao ra khỏi cửa, cô vừa vặn ăn xong bữa sáng, trợn tròn đôi mắt nói thầm: "Ồ, hình như bạn của ông chủ đại sư này có chút đồ vật nha."
Có đồ vật cái rắm.
Diệp Sanh quá lười để vạch trần kẻ lừa đảo này.
Tuy nhiên kẻ lừa đảo này liếc mắt liền nhìn trúng cậu.
"Này, anh chàng đẹp trai bên kia, tôi thấy anh có duyên, có muốn đến nói chuyện với tôi không?"
Diệp Sanh nhìn hắn liền không tự chủ được nghĩ tới khi cậu còn nhỏ gặp được ông lão kia. Ông lão có thể móc ra một đống đồ thuộc về thế giới dị đoan nhưng trên người một chút hơi thở "thần côn" cũng không có. Vẻ mặt ông lúc nào cũng lấm la lấm lét, tròng mắt loạn chuyển, trên người khắp nơi đều là hơi thở gian trá tư lợi của thương nhân.
Còn người trước mắt ăn mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn để râu dài đeo kính râm, chỉ kém giơ một tấm biểu ngữ "đoán mệnh" thần côn hoàn toàn không giống nhau.
Tuy nhiên cái nào là thật, cái nào là giả vừa thấy liền biết.
Diệp Sanh không để ý đến hắn.
Lúc này Hạ Văn Thạch vui vẻ cưỡi trên xe điện nhỏ của mình đến làm việc, vừa mở cửa ra đã nghe thấy một câu liền lập tức vui mừng hớn hở: "Ai nha, Tiểu Diệp cứ đến nói chuyện với hắn, coi như coi bói miễn phí."
Diệp Sanh đã lau con mèo chiêu tài rồi. Thiếu niên cao gầy đứng ở một bên, đầu cũng không quay đầu lại nhàn nhạt nói: "Em đứng chỗ này cũng nói chuyện được."
Đại sư đã lừa thiên hạ nhiều năm, vừa nhìn Diệp Sanh liền biết cậu là một kẻ cứng rắn. Hắn ha hả cười, nói: "Người trẻ tuổi, có một chút chuyện tôi không thể nói ra được. Dù sao lão nhân gia ta vừa nhìn thấy cậu thì biết cậu gần đây gặp phải rắc rối lớn rồi."
Diệp Sanh tay xoa xoa mặt mèo chiêu tài, mắt hạnh lạnh lẽo nhìn qua.
Cậu xác thực trêu chọc đến chuyện lớn. chút lời nói ta không có phương tiện lớn tiếng nói. Dù sao lão nhân ta vừa thấy ngươi liền biết ngươi gần nhất chọc phải đại sự."
Bị truy nã từ khắp Đế quốc Dị giáo.
—— chẳng lẽ đại sư này thật sự có chút tài năng?
Diệp Sanh nói: "Anh muốn nói gì với tôi?"
Đại sư thầm nghĩ, tôi thật đúng là cũng không tin tôi bắt không được cậu.
Hắn tháo kính râm xuống, để lộ đôi mắt nheo nheo, ngữ khí trầm trọng nói: "Tôi biết bây giờ cậu không tin tôi, nhưng hãy để tôi nói cho cậu biết một điều. Sau đó, cậu sẽ biết rằng thế giới này phức tạp hơn rất nhiều hơn cậu nghĩ."
Diệp Sanh nhướng mày, đặt miếng giẻ xuống, bước đi chậm rãi và ngồi xuống bên cạnh thần côn.
Hoàng Kỳ Kỳ cắn ống hút sữa đậu nành, háo hức lắng nghe cuộc trò chuyện của bọn họ, lại bị Hạ Văn Thạch nắm đuôi ngựa, buộc cô ngồi lại chỗ cũ.
"Kỳ Kỳ, mệnh số của người khác không phải là thứ chúng ta nên nghe, em nên tôn kính với đại sư."
Hạ Văn Thạch nói: "Vị đại sư này anh quen khi đang khám phá một ngôi mộ cổ, hắn thật sự rất lợi hại, biết rất nhiều chuyện mà chúng ta không biết —— Kỳ Kỳ, em tin trên đời này có siêu năng lực không."
Hoàng Kỳ Kỳ trừng lớn mắt: "Siêu năng lực?"
"Đúng vậy." Hạ Văn Thạch trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ: "Đại sư nói trên thế giới này xác thật có tồn tại quỷ quái, đồng thời cũng tồn tại người đối phó quỷ quái, bọn họ đều có được siêu năng lực hô mưa gọi gió. Ở nơi không người biết trong thế giới này, còn có một tổ chức chuyên môn âm thầm xử lý mọi việc."
Hoàng Kỳ Kỳ há hốc mồm: "Chết tiệt, là thật hay giả thế."
Hạ Văn Thạch thâm trầm nói: "Dù sao anh cũng tin."
Hoàng Kỳ Kỳ: "Đại sư kia, hắn có siêu năng lực sao?"
Hạ Văn Thạch nói: "Đại sư nói, siêu năng lực của hắn chính là đoán mệnh."
Diệp Sanh mới vừa ngồi xuống, liền nghe được lão thần côn dùng giọng điệu "Cậu có tin vào ánh sáng" hỏi cậu: "Cậu có tin vào siêu năng lực không?"
Diệp Sanh: "......"
Diệp Sanh cẩn thận mà gật đầu.
Lão thần côn một nhạc nói: "Tin tưởng thì tốt —— vậy cậu biết trên thế giới này người có được siêu năng lực không ít?" Lão thần côn cố ý đè thấp giọng nói để tạo ra bầu không khí thần bí: "Lão nhân ta vào nam ra bắc nhiều năm như vậy, đã gặp được không ít dị năng giả. Bọn họ có có thể thao túng gió, có có thể thao túng thi thể, có người vẽ bùa, có người múa kiếm. Suốt đời đều chiến đấu với yêu ma quỷ quái, trợ giúp kẻ có tiền à không trợ giúp có người có yêu cầu có được sự an toàn."
"Dị năng giả cơ bản đều là những người hành động độc lập, ngẫu nhiên cũng có khi họ thành lập thành liên minh. Tuy nhiên trên những dị năng giả đó còn có một tổ chức thế giới vô cùng thần bí. Những dị năng giả đều muốn gia nhập vào trong đó nhưng điều kiện chọn lựa người của tổ chức kia vô cùng hà khắc. Tôi nghe nói bọn họ còn đưa ra cấp bậc cho dị năng. Thấp hơn cấp C toàn bộ pass."
"......" Diệp Sanh nhìn lão thần côn vẻ mặt đắc ý mà nói chuyện, thật cảm thấy mình đang lãng phí thời gian. Không cần gọi là tổ chức thần bí, cậu có thể trực tiếp nói cho thần côn tổ chức kia gọi là "Cục Điều Tra Xử Lý Tình Huống Phi Tự Nhiên".
Lão thần côn nghiêm túc nói: "Người trẻ tuổi, thế giới này nguy hiểm hơn rất nhiều so với những người bình thường như chúng ta có thể tưởng tượng được. Tuy tôi không có năng lực điều khiển mưa gió nhưng mắt tôi có thể nhìn qua thiên cơ. Tôi liếc mắt một cái là có thể nhìn ra cậu gần đây bị ác sát quấn thân, cậu có phải thường xuyên ngủ không tốt, thường xuyên bừng tỉnh giữa đêm, cũng thường xuyên vô duyên vô cớ rơi lệ?"
Diệp Sanh ngạc nhiên nhìn hắn.
—— Wow thật trâu bò, nói thế nhưng không hề có đạo lý, một cái cũng không đúng.
Lão thần côn dựa vào những thông tin bí ẩn đó đã lừa gạt không biết bao nhiêu người. Hiện tại nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Diệp Sanh, cho rằng cậu cũng bị mắc mưu, hắn mỉm cười lập tức nói tiếp: "Tôi có một khối ngọc bội tổ truyền, được sư tổ truyền lại ba đời, có thể phù hộ cậu trong một năm tiếp theo ác linh không tới được gần. Nếu cậu là bạn của Tiểu Hạ, tôi sẽ tính phí cho cậu năm vạn, thấy thế nào?"
"Năm vạn?" Diệp Sanh là một người nghèo khổ, mặt không biểu tình nói: "Đại sư xin hãy để tà linh trực tiếp đến với tôi."
Lão thần côn: "......"
Kinh nghiệm của hắn nói cho hắn biết Diệp Sanh tuyệt đối không nghèo —— trưởng thành như vậy còn có thể nghèo?
Lão thần côn tà tâm chưa chết: "Người trẻ tuổi, cậu đừng không tin tôi, mạng sống con người mới là chuyện quan trọng nhất."
Diệp Sanh nhếch khóe miệng, chặn đường rút lui của lão pháp sư, bình tĩnh nói: "Đúng là tính mạng quan trọng. Đại sư, tôi đưa ngài năm vạn thì mạng tôi cũng không còn nữa."
Đại sư: "......"
Diệp Sanh lãng phí mấy phút