【 Làm một con người lương thiện.
】
Diệp Sanh đè nén sự hỗn loạn trong lòng, cậu đứng lại ở lối đi nhỏ một lúc, xác định bên trong toilet không có chuyện gì xảy ra mới quay người đi về phía toa xe 44.
Ninh Vi Trần nói rằng trên bụng của bé gái có một vết mổ vẫn còn chảy máu, vừa nãy Diệp Sanh chỉ chú ý đến bụng của bé gái và phát hiện vết mổ trên bụng thai nhi đã được khâu lại.
Các mũi khâu giống hệt như vết khâu của những cái xác quái vật.
Là do Tiểu Phương khâu lại.
Cho nên ngày hôm qua Tiểu Phương đem Thai Nhi đưa tới WC, chỉ vì khâu vết thương cho bé gái?
"......"
Thật sự là một Phùng Thi Tượng tốt bụng.
Diệp Sanh cần phải giữ Thai Nhi lại trước khi Cục Phi tự nhiên đến.
Nhưng Thai Nhi có thật sự thỏa mãn sau khi có được em gái mình?
Đứa em gái của cô bé.
Ở trong tử c ung cô bé đã nuốt em gái vào bụng, hiện giờ lại trở thành một bộ phận không trọn vẹn của cô bé.
Diệp Sanh rũ mắt, nhét nhãn cầu đang nắm chặt trong tay vào túi, khi nãy khi quái vật xác chết bị xé toạc chia năm xẻ bảy thì nhãn cầu bên trái văng ra trúng vào người Diệp Sanh, cậu tiện tay đem theo.
Để đi đến khoang 44 cần phải đi qua chỗ ngồi ban đầu.
Ninh Vi Trần lúc này một tay chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ, cau mày mím môi, lộ ra vẻ phiền muộn cùng thất vọng.
Đoàn tàu xuyên qua núi rừng sâu thẳm, ánh mặt trời loang lổ hỗn độn chiếu rọi lên khuôn mặt tuấn mỹ không chút tì vết của hắn, giống như một bức tranh nổi tiếng được chiếu sáng bằng ánh sáng dịu nhẹ.
Diệp Sanh không muốn cùng với hắn diễn kịch sau khi cậu đã nói chuyện với hắn về việc trước đó.
Nói thật, cậu không hiểu được bây giờ Ninh Vi Trần muốn làm cái gì.
Cậu là một kẻ nghèo hèn, xuống khỏi xe lửa thì bọn họ cũng là người của hai thế giới, căn bản cũng sẽ không liên hệ lại với nhau, vậy bộ dáng hiện tại của Ninh Vi Trần dùng để làm gì?
Mặc dù Ninh Vi Trần che giấu cảm xúc thờ ơ và từ chối đối với cậu, nhưng Diệp Sanh vẫn có thể cảm nhận được điều đó.
Rốt cuộc cậu lớn lên ở Âm Sơn, cậu đã từng nhận được rất nhiều ác ý, đối với loại đối xử này tập mãi cũng thành thói quen rồi, đều nhạy cảm hơn so với người khác.
Diệp Sanh đang định đi đến toa 44 lục túi của Lý Kiến Dương, để phòng ngừa vạn nhất, cậu nghiêng người lấy ra từ trong túi một chiếc bùa đỏ bảo mệnh.
Vào thời điểm cậu đứng dậy, Ninh Vi Trần lên tiếng.
"Diệp Sanh, chúng ta tâm sự đi."
Diệp Sanh cổ quái mà nhìn hắn một cái, âm thầm đem con dao nhỏ nhét vào tay áo: "Cậu muốn nói cái gì." Công bằng mà nói cậu không ghét Ninh Vi Trần, một người tốt hay xấu chủ yếu là xem xem hắn đối với bạn làm cái gì —— Ninh Vi Trần xác thật giúp cậu rất nhiều lần.
Ninh Vi Trần suy nghĩ một chút, đạm đạm cười nói: "Chúng ta tâm sự đơn giản một chút đi, giữa chúng ta có thể đã có chút hiểu lầm."
Diệp Sanh trong lòng thở dài, khuyên nhủ hắn: "Ninh Vi Trần, chúng ta mới nhận thức hai ngày, cậu không cần thiết......"
"Không, cần thiết." Ninh Vi Trần lắc đầu, ánh mắt sâu như biển: "Khi em điều trị ở nước ngoài, Andrew nói rằng nếu em muốn được sống như người bình thường, trước tiên em phải học cách đối nhân xử thế với mọi người như một người bình thường.
Anh là người đầu tiên em quan tâm sau khi trở về Trung Quốc, em biết rằng anh sẽ không liên lạc với em sau khi xuống khỏi xe.
Em chỉ cần một đáp án.
Rốt cuộc em đã làm gì sai khi ở bên anh." Hắn hạ khóe miệng xuống, thì thầm hỏi: "Được chứ?"
Diệp Sanh bắt gặp ánh mắt của hắn.
Ninh Vi Trần đối với bất kỳ người nào cũng có thể dễ dàng che giấu sự nhiệt tình trong sáng ngọt ngào, nhưng sau khi rũ bỏ hết lớp ngụy trang, đôi mắt hoa đào của hắn lại trong veo, mọi cảm xúc đều bị chôn vùi, nhìn hắn có chút thất thần và bối rối giống như một đứa trẻ vừa làm sai chuyện gì đó
Diệp Sanh ngây người.
Giờ khắc này cậu hoảng hốt không thể hiểu được.
Diệp Sanh khác thường mà nhìn đi chỗ khác, nghĩ về việc của đứa bé gái, nói: "Không có, cậu làm rất tốt."
Ninh Vi Trần nhấp môi dưới, vẫn là quyết định nói ra: "Em......!được sinh ra với chứng rối loạn nhân cách đặc biệt, trong tiềm thức bài xích mọi người.
Nếu anh đã nhận ra điểm này, xin lỗi, em đã nỗ lực khắc phục."
Diệp Sanh hơi giật mình.
Nếu là do nguyên nhân này, như vậy hết thảy liền giải thích rõ ràng.
Chính là giải thích rõ ràng thì lại có thể như thế nào nữa.
Diệp Sanh thành khẩn nói: "Thực xin lỗi, có lẽ tôi cũng bị bệnh."
Cậu đồng dạng không thể cùng người khác thành lập mối quan hệ thân mật.
Bởi vì không có tiền cho nên không đi khám qua bác sĩ tâm lý.
Chậc, ở Âm Sơn căn bản là không có khái niệm bác sĩ tâm lý, vậy nên cậu có thể tồn tại thì đã là không tồi rồi.
Rốt cuộc Diệp Sanh lập chí mong muốn trở thành một vị phục vụ vì nhân dân trong tương lai, vì vậy cậu có sự kiên nhẫn.
Cậu cúi đầu, nhẹ nhàng nói bằng một giọng điệu nhẹ nhàng không phù hợp với vẻ ngoài của mình, chậm rãi nói: "Ninh Vi Trần, cậu là một người rất tốt, về sau nhất định có thể sinh hoạt bình thường giống như bác sĩ của cậu đã nói.
Vấn đề nằm ở trên người tôi, nhưng tôi cũng không chán ghét cậu."
Bất quá chúng ta không thể là bạn bè.
"......"
Diệp Sanh tự làm mình nghẹn họng khi đem đoạn buồn nôn này nói ra.
Nhưng Ninh Vi Trần nghe xong lại như trút được gánh nặng, nở một nụ cười nhợt nhạt, đầu ngón tay vẫn luông căng thẳng lại thả lỏng.
"Anh muốn đi đâu?" Hắn chớp mắt, chú ý tới động tác của Diệp Sanh.
Diệp Sanh không muốn đem hắn liên lụy vào.
Rốt cuộc Ninh Vi Trần ở trong lòng cậu đã là một thiếu gia từ bé được nuông chiều dễ vỡ.
Cậu đưa ra lý do cho có lệ: "Tôi để quên đồ ở toa xe 44, tôi muốn đi lấy đồ."
Ninh Vi Trần nói: "Nhưng toa xe 44 hiện tại đã bị phong tỏa.
Sau khi chúng ta ra ngoài, thì không thể quay trở lại được."
Diệp Sanh: "Phong tỏa?"
Ninh Vi Trần: "Đúng vậy."
Diệp Sanh: "......"
Ninh Vi Trần nhìn sắc mặt không tốt lắm của cậu, do dự một lát nói: "Em có thể mang anh đi vào."
Diệp Sanh kinh ngạc nhìn hắn: "Cậu?"
"Ừm." Ninh Vi Trần gật đầu, tiến đến bên tai Diệp Sanh nhỏ giọng nói: "Vì cảm ơn anh vừa mới an ủi, em nói cho anh một bí mật." Hắn câu khóe môi ra một độ cong rất nhỏ, thở ra hơi thở lạnh lẽo như tuyết.
"Thật ra em đến Âm Sơn không phải để thám hiểm, mà là vì chấp hành nhiệm vụ.
Theo một ý nghĩa nào đó, em hẳn là quân dự bị của Cục Phi tự nhiên."
Diệp Sanh: "......" Cậu mặt không biểu tình nhìn chằm chằm Ninh Vi Trần: "Cậu không phải sợ quỷ sao?"
Ninh Vi Trần thoải mái hào phóng thừa nhận: "Đúng vậy, cho nên nhiệm vụ sơ cấp em đều thất bại." Hắn mất mát nói: "Em một chút đều không nghĩ tới tiếp xúc mấy thứ này, là gia đình em buộc em đến đây."
Diệp Sanh im lặng nhìn hắn bằng đôi mắt đen láy, không nói cái gì nữa.
Thật là kỳ quái, kể từ khi Ninh Vi Trần bắt chuyện với cậu trên xe, trong lòng cậu vẫn luôn có rất nhiều nghi kỵ và nghi hoặc, nhưng trong tiềm thức cậu trước nay đều chưa bao giờ đề phòng người này.
Ninh Vi Trần lập tức hỏi: "Cậu để quên cái gì?"
Diệp Sanh nhàn nhạt nói: "Một đồ vật rất quan trọng."
Khi cậu đi đến toa xe 44, quả nhiên có một biển báo cấm lưu thông và một cảnh sát đang đứng gác ở đây.
Viên cảnh sát nhíu mày nhìn bọn họ một cái.
Sau khi Ninh Vi Trần tiến lên nói gì đó, viên cảnh sát mới thu hồi tầm mắt và để bọn họ đi vào.
Diệp Sanh ý thức phát hiện ra có điểm không thích hợp: "Chẳng lẽ ban ngày nếu tôi không chủ động rời khỏi đây cũng sẽ bị đuổi khỏi toa xe 44?"
Ninh Vi Trần mỉm cười nhìn cậu một cái: "Theo lý thuyết mà nói là như thế, nhưng em có biện pháp để cho chúng ta ở lại đó.
Anh có cần em đi vào giúp anh tìm không?"
Diệp Sanh tri kỷ cự tuyệt hắn: "Không cần, đồ vật có chút đặc biệt, cậu ở bên ngoài chờ tôi đi."
Ninh Vi Trần dứt khoát lưu loát gật đầu: "Được, em chờ ở bên ngoài, nếu có chuyện gì thì gọi em."
"Ừ."
Sau khi Diệp Sanh đi vào, giả vờ ở tìm kiếm dưới gầm giường của mình, sau đó ngồi xổm trên mặt đất kiểm tra đống hàng lý đã mở của Lý Kiến Dương.
Mục tiêu của cậu rất rõ ràng, dù sao khi cậu đến trạm tàu đã ngửi thấy mùi tanh của máu.
Cậu dùng dao nhỏ "đặc sản địa phương" do Lý Kiến Dương đem theo, sau khi nắp bình làm bằng đất được mở ra, có một mùi chua nồng nặc xuất hiện, là dưa cải chua tự làm và lá củ cải xanh được xếp ngay ngắn.
Diệp Sanh cố chịu đựng sự ghê tởm, dùng dao nhỏ hướng vào bên trong bình dò xét.
Không có phản ứng, cậu thay đổi cái bình tiếp theo.
Rốt cuộc trong cái bình thứ ba, với một nhát dao đâm vào, một dòng chất lỏng màu đỏ nổi lên.
Diệp Sanh khẽ cắn môi, thò tay vào bên trong bình dưa chua, òm ọp òm ọp, cậu đưa tay chạm vào thứ gì đó mềm mềm phía dưới.
Diệp Sanh lấy nó ra, khi nhìn thấy bộ dáng của nó thiếu chút nữa nôn mửa.
Đó là một đứa bé đã chết có kích thước bằng một phần tư bàn tay.
Toàn thân có màu đỏ đen, miệng nhăn nheo như tờ giấy, tay chân ngắn ngủn, bụng trống rỗng, hoàn toàn không nhìn rõ mặt mũi.
Đây là em gái của Thai Nhi, người đã bị nuốt chửng bởi người chị em sinh đôi trước khi cô bé phát triển đầy đủ ở trong bụng mẹ, sau lại bị bác sĩ lấy ra khỏi dạ dày của chị gái.
Diệp Sanh dùng tờ giấy gói nó lại.
Nó thật sự quá nhỏ, nhỏ đến mức dễ dàng bỏ vào trong túi.
Ninh Vi Trần đang khoang chân dựa vào thành xe cúi đầu nghịch điện thoại di động, thấy cậu đi ra lập tức nở một nụ cười rạng rỡ: "Anh tìm được rồi sao?"
Diệp Sanh lấy khăn giấy ra lau tay, nói: "Không tìm thấy nó, giờ tôi cảm thấy hơi đói, trước hết đi ăn cơm đi.
Sau đó tôi có thể quay lại đây tìm không?"
Ninh Vi Trần chớp mắt: "Đương nhiên, lúc nào anh cũng có thể đến đây."
"Ừm."
Thực ra khi tiếp xúc với bào thai ký sinh này, Diệp Sanh đã cảm thấy dạ dày mình cuồn cuộn cái gì cũng không muốn ăn.
Nhưng đây là bữa ăn cuối cùng trên tàu, cậu và Ninh Vi Trần có duyên bèo nước gặp nhau trên tàu cũng đến lúc kết thúc.
Xuất phát từ lễ phép, Diệp Sanh vẫn ăn chút gì đó, đồng thời tùy tiện hỏi vài câu.
"Cậu vẫn còn đi học à?"
Đây xem như là lần đầu tiên Diệp Sanh chủ động đi tìm hiểu hắn.
Ninh Vi Trần hơi sửng sốt, sau đó lớn tiếng nói: "Không có, em đã tốt nghiệp rồi."
Diệp Sanh gật đầu, không có tiếp tục nói chuyện.
Ninh Vi Trần cố nén nụ cười, chưa từ bỏ ý định nhìn cậu: "Sau đó thì sao? Anh không hỏi nữa sao?"
Diệp Sanh trong miệng ngậm một mảnh lá cải, nghi hoặc ngẩng đầu lên.
Hỏi cái gì? Cậu vừa rồi thuần túy chỉ là không tìm ra lời nói, và cậu quá xấu hổ.
Ninh Vi Trần chớp mắt, ngoan ngoãn nói: "Không hỏi em tốt nghiệp trường nào, học chuyên ngành gì sao?"
"A." Diệp Sanh đem lời nói nghe qua tai, giọng nói thường thường có lệ nói: "Cậu tốt nghiệp trường gì, học chuyên ngành gì thế?"
Bộ dáng cậu hoàn toàn không thèm để ý cũng không muốn biết đáp án.
"......" Ninh Vi Trần bình tĩnh mà nhìn cậu một lúc, sau đó cười nhẹ một tiếng.
Hắn tao nhã dùng dao nĩa cắt rau củ trên đ ĩa, động tác nhẹ nhàng mà dứt khoát, ánh mắt cụp xuống nhàn nhạt nói: "Không sao, tên trường dài quá nên em cũng quên mất."
Trong lòng Diệp Sanh nghĩ đến những việc cậu sẽ làm tối nay nên cũng không để ý giọng nói của Ninh Vi Trần có chút không đúng.
Nếu Ninh Vi Trần không chủ động nói chuyện, hai người bọn họ chính là hai người câm.
Một bữa cơm ăn trầm mặc không nói.
Sau bữa tối trở lại toa xe ngồi ghế cứng, Diệp Sanh đặc biệt chú ý đến biểu cảm