Hoắc Thành cảm thấy càng hiểu nhiều về Tạ Hoài Thanh, hắn sẽ lại càng thích cậu ấy hơn một chút.
Cậu ấy chỉ là không giỏi thể hiện bản thân, chứ thật ra lại cực kỳ dịu dàng, ví dụ như ngoài mặt thì cậu không nhận người em trai này, nhưng lại không để Hạ Tầm bị bắt nạt.
Hoắc Thành không đạp xe đàng hoàng, mà quay đầu nhìn người bên cạnh, ánh đèn màu vàng ấm bao trùm lên người Tạ Hoài Thanh, phác họa đường nét nhu hòa.
Mỗi ngày đều hy vọng con đường này có thể đi được lâu hơn một chút, lại lâu thêm chút nữa.
Tan học ngày hôm sau lại đưa Hạ Tầm về nhà trước, Tạ Hoài Thanh may mắn quét được một chiếc xe đạp công cộng ở cổng trường.
Hoắc Thành tiếc cực: "Phí tiền linh tinh làm gì vậy bé?"
Tạ Hoài Thanh: "......" Mi còn có mặt mũi hót ra câu này? Ngày hôm qua ngồi sau xe Hoắc Thành, đi xe đạp mà còn ngồi ra được cảm giác say ô tô chứ.
Ba người về dưới tầng nhà Hạ Tầm thì thấy một chiếc ô tô chạy tới đỗ ở bãi xe trong tiểu khu.
Hạ Tầm nhìn chiếc xe kia, lại ngó Tạ Hoài Thanh, mềm mềm nói: "Anh ơi, ba về rồi."
Tạ Hoài Thanh chợt phản ứng muốn rời đi ngay lập tức, thì Hạ Tuấn Hoằng đã đi từ trên xe xuống, rõ ràng là đã nhìn thấy cậu.
Tạ Hoài Thanh lộ ra chút xấu hổ, nhưng vẫn đứng im bất động.
Hạ Tầm nói một câu: "Chào anh ạ." rồi xoay người chạy chậm lên tầng.
Hoắc Thành cũng rất có mắt nhìn, đạp xe ra đằng xa chờ.
Hạ Tuấn Hoằng đi qua, trong lòng có hơi khẩn trương.
Từ hồi tiểu học Tạ Hoài Thanh đã theo mẹ tới Yến Thành, rất lâu rồi ông không được gặp đứa con trai này.
Nửa năm trước Tạ Hoài Thanh chuyển trường về đây, ông còn trộm đến trường nhìn vài lần.
Ông tự biết mình không phải là một người ba có trách nhiệm, thậm chí còn không có dũng khí đường đường chính chính đến thăm con trai mình lấy một lần.
Chỉ là bây giờ, Tạ Hoài Thanh đã ở chỗ này.
Hạ Tuấn Hoằng trong lúc nhất thời không biết nên nói gì, do dự thật lâu mới mở miệng nói câu đầu tiên: "Sức khỏe của con không có vấn đề gì chứ?"
Nói xong lập tức hối hận.
Tạ Hoài Thanh xuất viện lâu như vậy, bây giờ nói câu này thì còn ý nghĩa gì đâu.
Tạ Hoài Thanh không nói gì, chỉ gật gật đầu.
Hạ Tuấn Hoằng lại đáp: "Vậy là tốt rồi."
Sau đó lại lâm vào sự im lặng xấu hổ.
Tạ Hoài Thanh: "Không có việc gì thì con về trước."
Hạ Tuấn Hoằng nhanh chóng nói: "Hạ Tầm nói với ba rồi, trong khoảng thời gian này con nhất định phải bảo vệ mình thật tốt nhé, ba sợ học sinh kia sẽ ghi thù với con."
Hạ Tuấn Hoằng phiền muộn, trong khoảng thời gian này cục cảnh sát có vụ án mạng nghiêm trọng, nếu không thì ông đã có thể đến đón Tạ Hoài Thanh và Hạ Tầm tan học rồi, bỏ lỡ thời cơ này, không biết về sau liệu có còn cơ hội kéo gần khoảng cách với Tạ Hoài Thanh hay không đây.
Tạ Hoài Thanh nhẹ giọng đáp: "Vâng ạ."
Cậu cảm thấy có hơi ngoài ý muốn, Hạ Tuấn Hoằng không nói cảm ơn với cậu, mà lại dặn dò cậu phải bảo vệ bản thân thật tốt.
Trên đường trở về, Hoắc Thành quan sát nét mặt của Tạ Hoài Thanh, thấy cậu giống như bình thường mới thấy yên tâm.
*
Tiết thể dục, trên đường băng dài 800m, học sinh nữ chạy 3 vòng, học sinh nam chạy 5 vòng, sau khi chạy xong tất cả đều mệt lả nằm liệt trên mặt cỏ.
Tạ Hoài Thanh duỗi tay nhận chai nước Hoắc Thành đưa đến, ống tay áo hơi co lên, lộ ra chiếc đồng hồ màu đen trên cổ tay.
Hoắc Thành nhìn chiếc đồng hồ kia, lập tức sửng sốt.
Tạ Hoài Thanh hỏi: "Sao thế?"
Sau khi ngạc nhiên, Hoắc Thành có vẻ rất vui: "Đồng hồ này...!Đã lâu rồi không thấy bé đeo đấy." Quan hệ giữa hai người bọn họ trở nên căng thẳng có liên quan rất lớn đối với đồng hồ này.
Tạ Hoài Thanh "Ừm" nhẹ một tiếng.
Một lát sau cậu chợt nói tiếp: "Cái này là ba tôi mua tặng năm lớp 2 tiểu học."
Hoắc Thành không nghĩ tới đề tài này còn có thể tiếp tục, do dự một chút mới thẳng thắn nói: "Ông ấy rất quan tâm đến bé, tớ có thể thấy điều đó."
Đồng hồ này quả thực đến từ một thương hiệu rất đắt tiền, nhìn từ tiểu khu nhà Hạ Tầm với xe ô tô của Hạ Tuấn Hoằng cũng có thể thấy nhà Hạ Tầm chỉ có gia cảnh bình thường.
Vậy mà 10 năm trước, Hạ Tuấn Hoằng đã mua được cho Tạ Hoài Thanh món quà quý giá như vậy, Hoắc Thành không tin ông ấy không yêu đứa con trai này.
Tạ Hoài Thanh: "Tôi không rõ, cũng không quan tâm."
Cậu đã từng oán trách Hạ Tuấn Hoằng, cậu dọn tới Yến Thành nhiều năm như vậy mà cũng chưa từng đến gặp cậu một lần nào, đến mãi sau này cậu mới dần hiểu rõ, có lẽ Hạ Tuấn Hoằng không phải không muốn gặp cậu, mà là có nguyên nhân khác.
Bây giờ cậu đã trưởng thành, không hề khát vọng tình yêu của người thân, đã sớm không còn cảm giác gì nữa rồi, nên sẽ không vì thế mà oán hận ai cả.
Hoắc Thành nói: "Tớ có nói với bé chưa, ba tớ là đồng tính luyến ái."
Tạ Hoài Thanh có vẻ rất kinh ngạc, Hoắc Thành cười, biểu cảm như vậy thật sự quá ư là đáng yêu, khó gặp.
Hoắc Thành tiếp tục: "Ba tớ lúc kết hôn với mẹ cũng không biết mình như vậy, sau khi có tớ mới phát hiện, bé nói việc này nên làm sao."
Tạ Hoài Thanh không giỏi an ủi người khác, mỗi khi gặp phải trường hợp như vậy đều luống cuống tay chân: "Vậy...!Hiện tại bọn họ..."
"Ly hôn." Lúc Hoắc Thành nói lời này giọng điệu rất nhẹ, có thể thấy hắn hoàn toàn không để tâm, "Hiện tại tớ đang ở cùng ba tớ, với cả người yêu của ba."
Tạ Hoài Thanh lại lộ ra biểu cảm kinh ngạc, Hoắc Thành nhìn thấy mà ngứa hết cả lòng mề, tay cũng ngứa, mặc kệ nguy cơ bị ghét bỏ, giơ tay xoa nhẹ tóc Tạ Hoài Thanh một cái.
Lúc này đang trong hoàn cảnh cảm xúc, Tạ Hoài