Editor: Browniie
Hoắc Thành thấy tin nhắn kia của Tạ Hoài Thanh mới yên lòng.
Trịnh Hạo Từ gửi lời mời call, Hoắc Thành ấn nhận, đầu kia nói: "Còn ổn không, hôm qua anh về thế nào thế?"
"Tạ Hoài Thanh đưa tao về, mày thế nào?" Hoắc Thành nói xong, đột nhiên lại thấy ngọt ngào.
"Trình Phỉ với Bân Bân đón em, Tạ Hoài Thanh gọi hai người đến."
Hoắc Thành xàm xí với anh chàng vài câu, Trịnh Hạo Từ nói: "Bân Bân gọi em đi Sâm Sâm, có gọi anh không?"
Sâm Sâm là một tiệm bánh ngọt mấy người bọn họ thường xuyên ghé đến, Hoắc Thành đáp: "Không gọi tao."
"Còn không phải mấy lần đều mời không nổi anh sao?" Trịnh Hạo Từ nói, "Thế anh đến cùng em đi."
Hoắc Thành ban đầu còn hơi chần chừ, vốn không muốn đi, nhưng nói không chừng hôm qua Trình Phỉ với Lôi Bân đều chứng kiến dáng vẻ khùng điên của hắn thì sao, hắn muốn đến hỏi thăm tí.
Lúc Trịnh Hạo Từ đến Sâm Sâm, lớp trưởng với Trình Phỉ đã tới rồi, đang ngồi ăn đá bào.
Trình Phỉ nói: "Muốn ăn gì ông tự gọi đi."
Trịnh Hạo Từ nuốt nước miếng: "Tôi không ăn, tôi muốn giảm béo."
Hai người đối diện bình tĩnh "Ồ" một tiếng, tên này treo câu giảm béo hàng năm bên miệng, lần nào cũng không kiên trì nổi 3 ngày.
"Ai dà." Lôi Bân hỏi Trịnh Hạo Từ, "Chuyện đêm qua mày có nhớ tí gì không?" Bây giờ cậu chàng nhớ tới còn thấy rất kích thích đây này.
Trình Phỉ vừa nghe thấy vậy thì nở một nụ cười hiểu rõ mà không nói ra.
Trịnh Hạo Từ sờ sờ cổ: "Tao chỉ nhớ anh Thành gọi điện thoại cho Tạ Hoài Thanh, sau đó cậu ấy tới, chúng mày cũng tới, sau nữa thì tao về nhà, nhưng cái gì cũng mơ mơ hồ hồ lắm."
Lôi Bân tỏ vẻ ghét bỏ: "Mày phun hết lên người tao sao không thấy mày nói?"
Trịnh Hạo Từ cười hì hì: "Xin lỗi anh em, đợi tí tao bao mày."
"Thế thì còn ô kê." Lôi Bân hạ giọng, thần bí ghé sát vào, "Đêm qua, anh Thành cưỡng hôn học thần đấy."
Trịnh Hạo Từ "Vãi" một tiếng, bị doạ sợ không nhẹ: "Thật hay giả, như thế nào...!cưỡng hôn như nào? Chi tiết, tao muốn nghe chi tiết."
Chà chà, hai chữ kia nói ra thôi cũng khiến người ta thẹn thùng rồi.
Trình Phỉ xúi giục Lôi Bân: "Ông diễn cho tên kia xem lại đi."
"Tôi diễn thế nào chứ, làm gì có ai phối hợp."
Trình Phỉ nhìn Trịnh Hạo Từ, Lôi Bân liên tục từ chối: "Đừng đừng đừng, tôi không hạ miệng được."
Trịnh Hạo Từ không vui: "Nói cứ như tao sẽ nguyện ý ấy."
Trên bàn có bày một con gấu đồ chơi, Trình Phỉ cầm đưa cho Lôi Bân: "Đây, dùng nó đi, bé gấu đáng thương."
Cái này Lôi Bân còn chấp nhận được, cậu chàng vòng tay giữ gấu nhỏ, thâm tình âu yếm gọi "Tạ Hoài Thanh", sau đó đại khái là ở vị trí miệng của con gấu, nhanh chóng hôn một cái.
Chụt một tiếng rõ kêu.
Người phục vụ đi ngang qua:...!Biến thái quá, sao lại có loại người này tồn tại vậy.
Trịnh Hạo Từ trợn mắt há mồm: "Vãi lúa, hôn thật á?"
Lôi Bân: "Chứ còn giả à, cái này sao tao tự bịa ra được."
Trình Phỉ cười đến mức bả vai run run, nhưng vừa cười được một nửa thì tắc tịt, nhìn về phía sau Trịnh Hạo Từ: "Sao ông lại tới đây..."
Hoắc Thành xanh mặt đứng đó, không dám tin: "Chúng mày nói, là tao hả?"
Trịnh Hạo Từ mải hóng chuyện, quên không nói cho hai người kia Hoắc Thành cũng tới đây.
Lôi Bân chột dạ, lén đá mập mạp một cái dưới gầm bàn.
Trịnh Hạo Từ đồng tình tiếp đón Hoắc Thành: "Anh Thành, mau ngồi, em gọi cho anh kem hương thảo anh thích nhất nhé."
Hoắc Thành không còn sức so đo với Lôi Bân, chỉ hỏi lại: "Chúng mày nói thật à?"
Lôi Bân gật đầu: "Thật thật, riêu hơn tô bún riêu."
Hoắc Thành không nghĩ tới mình uống say còn có thể lật trời, cảm giác đầu càng đau hơn: "Thế cậu...!cậu ấy có phản ứng gì?"
Lôi Bân: "Không có phản ứng gì, chỉ khiếp sợ thôi, cứng đờ...!Hôm nay trên người anh không bị thương gì chứ?"
Trước mắt Hoắc Thành tối sầm.
"Đừng nghe cậu ấy, cậu ấy thì biết cái gì." Trình Phỉ an ủi, "Tôi thấy Tạ Hoài Thanh không kháng cự đâu, còn đỏ mặt ấy chứ, rõ ràng là đang thẹn thùng.
Ông có thể nhân cơ hội này thử một chút, nói không chừng hai ông sẽ thành đấy."
"Có đúng không?" Ngọn lửa hy vọng của Hoắc Thành lại rực cháy.
Hắn cảm thấy quả nhiên ở phương diện này vẫn là con gái tương đối đáng tin cậy, quyết đoán lựa chọn tin tưởng Trình Phỉ.
Hơn nữa hắn càng ngẫm càng thấy Trình Phỉ nói chuẩn thật sự.
Tạ Hoài Thanh vừa rồi không hề nhắc tới chuyện này, chứng tỏ cậu ấy khẳng định không ngại.
"Ôi vãi thật." Trịnh Hạo Từ nhìn sắc mặt Hoắc Thành thế là đủ rồi, "Sao anh lại làm ra biểu tình xuân tâm nhộn nhạo như thế này chứ? Trình Phỉ nói không chắc đúng hoàn toàn đâu, anh ở phía trên (上头) hả?" (1)
Lôi Bân theo bản năng tra hỏi tiếp: "Trên đầu nào?" (上哪个头) (2)
Trình Phỉ hừ một tiếng: "Có con gái ở đây đấy, mấy ông chú ý chút cho tôi."
"Xin lỗi xin lỗi," Lôi Bân ngượng ngùng nói, "Tôi quên mất bà là con gái đó."
Trình Phỉ tức giận lấy gấu ném cậu chàng.
Trịnh Hạo Từ vẫn đang hồi phục từ cơn sốc, rối rắm nói: "Hoắc Thành, nếu hai người thành rồi, em không biết nên gọi học thần là chị dâu hay anh rể đây?"
Lôi Bân nghe