Editor: Browniie
Giữa tháng 5, trường học tổ chức đại học thể thao.
Còn mấy hạng mục không ai đăng ký, lớp phó thể dục tới tìm Hoắc Thành: "Anh Thành, còn mục nhảy xa chưa ai điền, mày đến đi."
Hoắc Thành không vui: "Tao đăng ký mấy mục liền rồi, cứ làm như tao trâu bò lắm vậy, tìm đứa khác đi."
Lớp phó học tập vì thành tích mà bắt đầu điên cuồng tâng bốc: "Không phải vì mày uy vũ cường tráng sao! Mấy đứa khác yếu lắm, hoàn toàn không được, lớp này của chúng ta có thể hạng nhất chỉ dựa vào mày thôi."
Hoắc Thành được tâng lên mây một hồi cũng sướng rơn người nên đáp ứng: "Rồi rồi, mày viết đi."
"Viết tên tôi đi." Tạ Hoài Thanh ngồi bên cạnh chưa hé răng bao giờ đột nhiên mở miệng.
Hoắc Thành sửng sốt.
Lớp phó thể dục cũng sửng sốt, hắn không nghĩ Tạ Hoài Thanh sẽ tham gia đại hội thể thao nên còn chưa suy xét đã lập tức viết tên: "Được rồi."
Lớp phó thể dục thu lại tờ đăng ký mang ơn đội nghĩa rời đi.
Hoắc Thành cười hì hì dùng bả vai đụng đụng Tạ Hoài Thanh: "Bé thật tốt."
Chắc chắn là đau lòng cho hắn.
"Tốt cái gì mà tốt." Tạ Hoài Thanh dùng sự lãnh khốc (lạnh lùng, khốc liệt) che giấu thẹn thùng, "Làm bài nhanh lên."
*
Tô Hàm lần trước bị cự tuyệt như vậy hiển nhiên vẫn chưa có ý định từ bỏ, thường xuyên lắc lư trước cửa lớp 2.
Hoắc Thành thấy cậu ta rất phiền nhưng hành lang cũng chẳng phải nhà hắn, người ta muốn uốn éo ở đâu hắn cũng không quản được, chỉ có thể làm như không thấy.
Một tiết giải lao, Tạ Hoài Thanh đi ra hành lang bị Tô Hàm bắt gặp.
Tô Hàm ngẫm nghĩ, Hoắc Thành lạnh nhạt với mình, không bằng mình đổi mục tiêu phá từ chỗ Tạ Hoài Thanh làm cho hai người bọn họ cãi nhau mâu thuẫn, lục đục nội bộ.
Vì thế cậu ta ngăn Tạ Hoài Thanh lại.
Tạ Hoài Thanh nhíu mày.
Tô Hàm thân thiện hòa hảo: "Học bá, tớ có vài lời muốn nói...!Tuy là không thích hợp lắm, nhưng tớ nghĩ tới nghĩ lui vẫn muốn nói với cậu."
Tạ Hoài Thanh liếc cậu ta một cái: "Không thích hợp thì đừng nói."
"..." Tô Hàm bị chặn họng xấu hổ cười cười, "Không nói ra thì tớ nghẹn trong lòng khó chịu lắm."
Tạ Hoài Thanh nghĩ thầm, cậu khó chịu thì liên quan gì tới tôi, nhưng phỏng chừng hôm nay không cho cậu ta nói hết lời về sau lại đến làm phiền cho xem, nên Tạ Hoài Thanh nhẫn nại không đi.
"Tớ biết cậu ấy không thích tớ, cũng không có ý phá hoại tình cảm của hai cậu.
Nói thật, tớ cực kỳ hâm mộ cậu." Trên mặt Tô Hàm thoáng lộ vẻ cô đơn, "Cho nên tớ muốn xin cậu hãy đối xử với cậu ấy tốt một chút nhé.
Lúc cậu lạnh nhạt với cậu ấy, trong lòng cậu ấy sẽ rất khó chịu, tớ nhìn không đành lòng chút nào."
"Thế sao?" Tạ Hoài Thanh nhàn nhạt nói, "Sao tôi không biết, cậu ấy chính miệng nói với cậu?"
Trong lòng Hoắc Thành sẽ khó chịu...!Sao mới lạ nhỉ, nói thế làm Tạ Hoài Thanh cũng muốn xem xem.
"Không có không có." Tô Hàm chấn động mở to hai mắt, "Cậu đừng hiểu lầm, cũng chỉ có vài lần thôi.
Chắc là cậu ấy không có ai để tâm sự."
"..." Tạ Hoài Thanh không nhịn được cười, cười xong lại thấy hình như mình không nghiêm túc lắm, có vẻ không tôn trọng màn kịch của người ta nên lập tức khôi phục khuôn mặt vô cảm.
Tô Hàm:...
Thua.
Hơn nữa thua quá sỉ nhục.
Nhưng mà bảo sao Hoắc Thành lại một mực chung tình, Tạ Hoài Thanh không chê vào đâu được, cười một cái mà thậm chí cũng khiến tim cậu ta đập thình thịch.
Tạ Hoài Thanh dốc hết sức phối hợp với kịch bản của đối phương, nói câu chốt hạ: "Việc của hai người chúng tôi cậu không có tư cách xen vào." Nói xong nghênh ngang rời đi, trong mắt vẫn còn dư ý cười chưa thu lại.
Tô Hàm đứng tại chỗ nhìn bóng dáng rời đi của Tạ Hoài Thanh như suy tư điều gì.
Cậu ta vốn chỉ cho rằng Tạ Hoài Thanh là một con mọt sách chỉ biết học tập, không nghĩ tới sẽ thú vị như vậy.
Bọn họ mới đứng nói chuyện phiếm cạnh cửa sổ trên hành lang.
Tạ Hoài Thanh cười rạng rỡ, ánh mặt trời rơi trên mặt cậu, má lúm đồng tiền say lòng người, làn da trắng nõn tươi sáng.
Nụ cười đó khiến Tô Hàm nhớ rất lâu.
Không xong rồi, là cảm giác động tâm.
*
Hoắc Thành nhạy bén phát hiện hình như có chỗ nào đó không đúng lắm.
Tô cái mẹ gì ấy nhỉ, kiên trì không ngừng xuất hiện trước hai người điểm danh, nhưng ánh mắt lại dính chặt trên người Tạ Hoài Thanh.
Giữa giờ thể dục, Hoắc Thành thủ thỉ sự bất an của mình, Tạ Hoài Thanh vẫn thẳng đuột như cũ: "Cậu nghĩ nhiều rồi, người ta coi trọng cậu."
"Không phải đâu, bé quan sát cẩn thận hơn đi."
"Tôi quan sát cậu ấy làm gì?" Tạ Hoài Thanh không để bụng.
Hoắc Thành đột nhiên nhớ ra: "Ngày đó nó tìm bé hai người nói gì vậy?"
Hoắc Thành biết Tô Hàm tìm Tạ Hoài Thanh nói chuyện, lúc ấy Tạ Hoài Thanh cũng bâng quơ tóm lược lại, hắn cũng không hỏi nữa.
Nhưng bây giờ mới phát giác, chính là sau ngày đó mọi thứ bắt đầu không ổn.
Tạ Hoài Thanh đáp: "Thị uy với tôi chăng, cụ thể thì không nhớ rõ."
Hắn theo bản năng quay đầu nhìn lại, Tô Hàm đang phóng điện về phía bọn họ.
Hoắc Thành hung tợn quăng một ánh mắt hình viên đạn tới đó, dám mơ ước người của ông đây, chán sống rồi.
Tô Hàm cười duyên bỏ đi.
Hoắc Thành nói thầm trong lòng, cũng may Trình Phỉ phát hiện manh mối: "Tôi nghi ngờ cậu ta muốn chơi 3P."
Tạ Hoài Thanh và Hoắc Thành rén run cả người.
Trịnh Hạo Từ kinh ngạc ngây người: "Bà đường đường một đứa con gái mà suốt ngày nghĩ gì trong đầu thế, sao tư tưởng lại dơ như vậy?"
Trình Phỉ đánh anh chàng: "Cút, ông mới dơ.
Tôi không nói bừa, cậu ta ấy à, chuyện gì mà không làm được."
Cảm giác nguy cơ của Hoắc Thành lập tức tăng vọt, ra lệnh cưỡng chế Tạ Hoài Thanh: "Về sau bé không được để ý đến nó, cũng không cho nhìn nó đâu."
Tạ Hoài Thanh quả thực không thể hiểu được, sao lại liên quan đến cậu rồi.
Bọn họ đi về khu dạy học, lúc lên cầu thang đi lướt qua một người trung niên, Tạ Hoài Thanh hơi dừng chân, quay đầu nhìn lại.
Hoắc Thành hỏi: "Sao thế, bé quen à?"
Tạ Hoài Thanh lắc đầu: "Không có gì."
————————————————
Thứ sáu đại hội thể thao.
Sau đoạn diễn thuyết dài dòng của lãnh đạo thì hạng mục thi đấu được bắt đầu.
Hạ Tầm lon ton chạy xuống từ khán đài của lớp 10 đến tìm Tạ Hoài Thanh chơi.
Hoắc Thành lập tức alo Lục Chiêu đến ẵm Hạ Tầm về.
Hắn đã mua một bịch đồ ăn vặt to, còn mang theo ipad, chuẩn bị nhâm nhi xem phim với Tạ Hoài Thanh nên không thể để cậu em vợ phá hoại được.
Lục Chiêu tới rất nhanh, sau đó xách Hạ Tầm về rồi.
Hoắc Thành mỹ mãn ngồi trên bậc cao nhất với Tạ Hoài Thanh.
Hôm đó ánh mặt trời cực kỳ gay gắt, hai người tránh dưới áo khoác đồng phục xem《 Your name 》.
Xem được một lát thì lớp phó thể dục tới gọi Hoắc Thành đến điểm danh chuẩn bị chạy 200 mét, Hoắc Thành quay lưng lại với Tạ Hoài Thanh: "Giúp tớ đeo vào đi."
Tạ Hoài Thanh