Đàm Trì không để ý tới anh.
“Trì Trì,” Trình Hoài ngồi xuống bên cạnh cậu, kiên nhẫn nói: “Mất thính giác không phải lỗi của em, người chữa cho em không có quyền lợi đòi hỏi, em muốn làm cái gì thì làm cái đó, không phải chuyện trái pháp luật gì, đừng bắt làm chuyện mình không thích.”
Đàm Trì cắn môi, lẩm bẩm: “...!Tôi không bắt mình làm chuyện không thích.”
Dưới dự hiếu thắng, cậu đã hạ một quyết định không thể cứu vãn, dùng vô số thủ đoạn lấp kín những ý niệm rục rịch, dù không bị trôi mất cũng sẽ bị che giấu kín kẽ.
Trước khi mất trí nhớ cậu luôn làm rất tốt, ai ngờ sau khi mất trí nhớ lại tự phá vỡ lời thề “không ca hát nữa”.
Trình Hoài biết cậu mạnh miệng, xoa mái tóc mềm mại của cậu, mím môi hỏi: “Em thích ca hát không?”
Đàm Trì không có biện pháp đưa ra một đáp án phủ định, trầm mặc không nói lời nào.
“Tôi thích đóng phim, rất thích,” Trình Hoài nhìn cậu khẽ nói: “Ba mẹ tôi và Trình Mặc đều không coi trọng, nhưng bọn họ vẫn lựa chọn ủng hộ tôi.
Mẹ tôi nói không hy vọng tôi chịu ấm ức, bà sẽ đau lòng khổ sở còn hơn từ bỏ thứ mình thích.”
“...!Trì Trì, mẹ em đau lòng em.”
“Tôi cũng vậy.”
Đàm Trì vùi mặt trong đầu gối giật giật, vội vàng đứng dậy đi vào phòng nhạc, sau đó đóng cửa lại, ngồi xổm dưới đất bực bội vò đầu, hơi ấm len lỏi khắp cơ thể, từng câu từng chữ của Trình Hoài vang lên bên tai.
Cậu biết mình không nên nghe.
Chẳng qua lỗ tai nhịn không được, chúng như một viên kẹo ngọt từng bước dụ dỗ cậu phá hủy nguyên tắc, không ngừng làm cậu dao động.
Cho cậu biết trên thế giới này còn có người để tâm đến cậu, thích cậu chứ không phải không người hỏi thăm.
Sau một lúc lâu, cậu lấy di động tìm số di động của Ôn Nhược Lan, chần chờ hồi lâu mới chịu gọi qua, tiếng loa tập thể dục giữa giờ truyền đến làm cậu thoáng hoảng hốt.
“Trì Trì, sao vậy?” Ôn Nhược Lan nghe điện thoại, nhàn nhạt cười.
Đàm Trì thấy mình ra vẻ, kéo kéo dây lưng áo hoddie, mím môi nói: “Không có gì, đột nhiên muốn gọi điện thoại thôi.”
Khi cậu 18 tuổi, Ôn Nhược Lan gả chồng, cùng chú Nghiêm đưa cậu tới Đàm gia, Đàm Trì giãy giụa rời khỏi bị Đàm Diêm Hồng khóa cửa nhốt lại, cậu xé khăn trải giường trong phòng leo xuống bị té gãy chân, lảo đảo muốn đi chung với Ôn Nhược Lan.
Nhưng hai người kia lại nắm tay nhau rời đi trong đêm tuyết, rõ ràng nghe thấy cậu khàn giọng gọi, vậy mà không quay đầu nhìn một cái, sau đó cậu bị bảo tiêu bắt lấy.
Người bị vứt bỏ là cậu.
“Ngày mai thi đấu nên căng thẳng hả?” Ôn Nhược Lan khẽ cười, an ủi: “Đừng lo lắng, chỉ cần Trì Trì muốn hát sẽ có thể hát rất hay, bởi vì con là con của mẹ.”
“Mẹ...” Đàm Trì không biết sao hốc mắt nong nóng, một câu cũng nói không nên lời.
Ôn Nhược Lan nghe thấy giọng cậu không thích hợp, “Làm sao vậy?”
“Con không hiểu vì sao mẹ lại đưa con về Đàm gia trị lỗ tai,” Đàm Trì tận lực làm giọng mình trông bình thường, duy trì bình tĩnh nói: “Rõ ràng không cần lỗ tai con vẫn rất xuất sắc.”
Thế nên cậu tình nguyện chịu đựng nỗi đau người bình thường không chịu nổi.
Bên kia trầm mặc, một lát sau, giọng nói bình tĩnh và ôn hòa của người phụ nữ vang lên: “Bởi vì mẹ muốn cho con thứ tốt nhất, 18 tuổi thành niên, là người trưởng thành, mẹ không thể ích kỷ cắt đứt tương lai của con, khôi phục thính lực chính là món quà tốt nhất mà mẹ dành cho con.”
Diều hâu vứt chim non xuống vực sâu để nó học cách bay, cách thức tàn nhẫn nhưng có hiệu quả nhanh chóng.
Không phải chúng không yêu con mình mà chúng biết con mình không bay được thì sẽ rơi xuống vực sâu.
Đàm Trì cúp điện thoại, không dám kiềm nén nước mắt cuồn cuộn nữa, vùi đầu vào đầu gối khóc lên.
Không phải vứt bỏ cậu, là vì đau lòng, là vì trưởng thành có nghĩa là tự độc lập.
Cậu không muốn, cậu lùi bước, cậu quy định phạm vi của mình, mà Ôn Nhược Lan ngày thường dịu dàng cũng hệt như cậu, không hề chừa đường sống cho mình, cùng Đàm Diêm Hồng đàm phán, cùng Thẩm Giai Tuệ hòa giải...!
Đây là tất cả ôn nhu và tình yêu mà bà có thể cho cậu khi trưởng thành.
Dù rất tàn nhẫn.
Kỳ 3《Ca Vương hôm nay》tiến hành chọn 45 người trong top 60, Đàm Trì hát rap bài《Hoàng tộc》, khóe mắt ba phần mỉa mai ba phần thờ ơ, ca từ vui nhộn, tràn đầy hăng hái.
Đến câu “Tôi không kế thừa vương vị, tôi không nghe lời”, cậu ngả ngớn nhìn màn ảnh, làn đạn bị spam ngất trời.
Giáo viên hướng dẫn dồn dập cho điểm cao, cậu xếp hạng tư, thuận lợi tiến vào kỳ 4.
Bài hát mới của Trình Tranh Tranh không được các giáo viên hướng dẫn thích, xếp hạng 46, bị loại.
Văn Yến Bác miễn cưỡng nằm trong top 20, địa vị lúng túng, khi nhận phỏng vấn cười nói: “Tôi hi vọng các nhóm nhạc nam có thể thoát khỏi mác không có năng lực sáng tạo, thực ra tôi chỉ phát huy 60%.”
【60%? Làm tròn lên không phải anh ta có thể đứng mấy vị trí đầu sao?】
【Nói thật nhá, Văn Yến Bác đừng tùy tiện đại diện cho nhóm nhạc nam có được không? Không phải không có nhóm nhạc nam có năng lực sáng tác, cần anh ta chứng minh sao?】
【Văn Yến Bác chạy tổng nghệ thì được, cơ mà gần đây xem chương trình yêu đương hơi xấu hổ, lúc trước đạo diễn cho hắn kịch bản vạn nhân mê, ai cũng thổ lộ với hắn, hệt như ai cũng có tình cảm với hắn...!Nhưng không thấy có ưu điểm để thích hết.】
【Vạn nhân mê? Cái này không phải của Đàm Trì sao?】
【Phát huy 60%, thi đấu không nghiêm túc không cố gắng hết sức, thái độ có lệ.】
Ghi hình kết thúc, Đàm Trì thay quần áo sau cánh gà thì gặp Nhung Túc dựa vào tường, Nhung Túc vừa thấy cậu lập tức tươi cười chào hỏi, đề nghị đưa cậu về nhà.
Đàm Trì ôm ngực lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, môi mỏng khẽ mở: “Cậu cảm thấy tôi sẽ để một kẻ từng có bỏ thuốc muốn quấy rối mình đưa về nhà?”
Lúc FOX mới debut, Đàm Trì và Nhung Túc đều là tiểu trong suốt, công ty sắp xếp hai người ở chung ký túc xá.
Với quan hệ cộng sự, hai người nhanh chóng quen nhau, cậu có thể nhận thấy ánh mắt Nhung Túc nhìn mình không bình thường.
Trước concert mấy hôm, Nhung Túc bất ngờ thổ lộ, sau khi Đàm Trì lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng từ chối.
Ngày kế, Đàm Trì lo lắng hai người trở mặt khó ở chung, Nhung Túc lại giống như trước nên làm gì làm gì đó, tựa như chưa từng thổ lộ.
Đàm Trì thả lỏng.
.
Ngôn Tình Hài
Một đêm trước concert, Nhung Túc nói mình căng thẳng, đề nghị hai người đến khu trò chơi thả lỏng.
Dù sao cũng là concert đầu tiên, nói Đàm Trì không căng thẳng là giả.
Khi đang chơi hăng say, Nhung Túc đưa chai nước cho cậu uống, uống xong mơ mơ màng màng, cả người khô nóng khó nhịn, mặt bỏng như uống rượu.
Phản ứng kì lạ làm cậu phát giác không thích hợp.
Cậu bị Nhung Túc đỡ lên xe ngồi trên ghế phụ, cấu mạnh đùi duy trì lý trí, run rẩy kiếm số điện thoại Trình Hoài gửi tin nhắn cầu cứu.
Trong chớp mắt đó, Đàm Trì chưa từng nghĩ vì sao mình chỉ gửi tin cho Trình Hoài.
Có lẽ là đã từng là anh em, hiện tại đối thủ một mất một còn, cũng có lẽ là kẻ thù vĩnh viễn hiểu mình nhất, như Đàm Trì không thể nhìn đối phương rơi vào vũng lầy, không thể nhìn đối phương bị người khác nhục nhã.
Đàm Trì bị Nhung Túc đưa tới khách sạn, đặt trên giường, đối phương cúi người cởi cúc áo, trong mắt là dục niệm mãnh liệt, một câu thâm tình, một câu thật lòng, làm tim cậu lạnh lẽo, sờ gạt tàn thuốc trên tủ đầu giường, nhân lúc Nhung Túc cúi đầu muốn hôn cậu đập lên.
Máu tươi nhỏ xuống ròng ròng, hắn đau đớn ôm đầu dừng lại, kế đó bị Trình Hoài xông vào kéo ra, đạp lên bụng một cái, rồi nắm cổ áo đấm một cú.
Nhung Túc bị đánh hôn mê.
Ý thức của Đàm Trì bắt đầu mơ màng, được Trình Hoài bế ra khỏi khách sạn, Đàm Trì gắng gượng bảo anh đưa ra biển, dựa vào ý chí xuống xe, thất tha thất thểu xuống biển, dập tắt cơn nóng trong lòng, sóng biển từng đợt đánh tới, cậu như bị ai đó ôm lấy từ phía sau, giam cầm động tác của cậu...!
Buổi concert diễn ra không thuận lợi, Đàm Trì ngâm mình trong biển bị cảm, giọng nói khàn đặc, vất vả đến hiện trường lại không thể phát huy trình độ tốt nhất.
Một tháng sau, FOX tách ra.
Đàm Trì không ngờ đến bây giờ Nhung Túc vẫn mặt dày xin cậu tha thứ.
“...! Cậu còn trách tôi.” Nhung Túc bước lên giữ chặt bờ vai cậu, bị Đàm Trì lui ra sau né tránh, trông hắn vô cùng hối hận khổ sở, giọng điệu nghẹn ngào như sắp khóc, tràn đầy thâm tình nói: “Tôi thật sự biết lỗi rồi, tôi tỏ tình với cậu cậu từ chối, cậu luôn miệng nói thích Văn Yến Bác, nhưng cậu và tôi ở Berkeley mấy năm cũng chưa từng nhắc tới cậu ta, cậu không thích cậu ta, cậu chỉ cảm thấy...!chỉ cảm thấy cậu ta cứu cậu nên cậu thích cậu ta, cậu ta là hình mẫu trong lòng cậu...”
Đàm Trì lạnh lùng nhìn hắn.
“Cậu chỉ không muốn thích tôi, không muốn thừa nhận thích tôi!” Nhung Túc dần dần kích động, đôi mắt đỏ đậm ẩn chứa tức giận, nào còn dáng vẻ ôn hòa, “Chỉ có như vậy tôi mới hoàn toàn có được cậu, hoàn toàn thay đổi cậu! Hơn nữa chỉ có tôi mới có thể truyền tải ý nghĩa trong ca khúc của cậu một cách hoàn mỹ, chúng ta là một đôi trời sinh, sớm muộn gì cậu cũng thích tôi!”
Đàm Trì híp mắt, nhếch môi mỉa mai: “Buồn cười.”
Nhung Túc bước lên trước một bước, thẹn quá hóa giận muốn ôm người vào lòng, nghiến răng nói: “Lát nữa sẽ buồn cười!”
Đàm Trì thấy hắn nhào lên, kéo tay hắn rồi đá một cái lên bụng, nghe thấy đối phương kêu rên, phủi tay nói:
“Thứ nhất, truyền tải của cậu chỉ bình thường mà thôi;”
“Thứ hai, đừng dùng lý do của mình che giấu hành vi trái pháp luật, tôi không kiện cậu là vì nể tình chúng ta từng là anh em.”
“Thứ ba, tôi ghét người dây dưa.”
Nhung Túc ôm bụng nằm phịch xuống, từng câu từng chữ làm hắn như rơi vào hầm băng.
Đàm Trì xoay người nhấc chân rời đi, thấy Trình Hoài âm u đứng cách đó sáu bảy mét, ánh mắt trốn tránh, có chút mất tự nhiên bước về phía thang máy, xụ mặt không kiên nhẫn nói: “Không phải bảo cậu đừng tới sao?”
Trình Hoài cởi áo khoác phủ thêm cho cậu, nhàn nhạt “ừm” một tiếng, nắm tay cậu đi tới thang máy.
Chán ghét dây dưa thì thế nào, sao anh nỡ từ bỏ hi vọng cuối cùng chứ?
Bởi vì từng yêu sâu sắc, thực tủy biết vị, tình nguyện sa ngã cũng không muốn mất đi.
Đàm Trì trầm mặc cùng anh vào thang máy, sau một lúc ngầm nói: “...!Cảm ơn lần đó cậu cứu tôi.”
Cậu ngâm trong biển đến hôn mê.
Khi tỉnh lại, cậu đã nằm trong nhà Trình Hoài, không phát hiện thân thể có gì khác thường, không đợi Trình Hoài tắm rửa đi ra, mặc áo ngủ chạy mất.
Ngay cả câu cảm ơn cũng chưa nói.
Trình Hoài không biết nghĩ đến cái gì, nắm tay cậu thật chặt, nhìn cậu nói: “...!Cảm ơn em chọn tôi.”
Không phải người khác.
Đàm Trì rũ mắt không nói lời nào.
Đến kỳ