Đàm Diêm Hồng mặc đồng phục bệnh nhân, ngồi trên giường nhưng bao người già khác, đang lật xem báo hôm nay, nghe tiếng bước chân ngoài cửa, giương mắt nhìn Đàm Trì và Trình Hoài sóng vai tiến vào, bình tĩnh gấp báo đưa cho Hạ Phồn.
"Con thấy Đàm tiên sinh rất có tinh thần," Đàm Trì cẩn thận đánh giá người đàn ông trung niên tái nhợt trên giường, ôm ngực thổi tóc mái, nhún vai cười chế nhạo: "Xem ra lại là cho Thẩm gia xem."
Giữa cuộc tranh đá của hai nhà Đàm Thẩm, Đàm Trì chỉ gác chân ngồi chờ ngư ông đắc lợi, sau đó rắc muối lên vết thương của kẻ thù.
Thú vị nhất là còn liên lụy tới một người khác —— Tạ Tông.
Ban đầu Đàm Trì chỉ thấy Tạ Tông ngu thôi, bị Thẩm Diệp chiều hư như Đàm Dập, chờ thời cơ nuốt hai nhà Tạ Đàm.
Tạ Tông không học vấn không nghề nghiệp còn bị chiều hư bán rẻ Tạ thị cho Thẩm Diệp như thằng ngu, khi Tạ thị và Thẩm thị hợp nhất, Tạ Tông ngoài mặt là người cầm quyền của Tạ thị, thực tế quyền lợi đã không còn nằm trong tay.
Đàm Diêm Hồng không phải kẻ dễ chơi, làm sao để người khác mơ ước Đàm gia, huống chi Thẩm Giai Tuệ bị tống vào tù và đoạn tuyệt quan hệ, hoàn toàn xé rách mặt, lúc Thẩm gia tiếp nhận điều tra, Tạ Tông bị Thẩm Diệp đẩy ra gánh tội thay, vậy mà Tạ Tông cũng ngoan ngoãn nhận hết tội.
Vừa lúc Trình Mặc tìm được tài xế bỏ chạy và số tiền thanh toán trong tài khoản ngân hàng của hắn, tra kỹ hơn, phát hiện là của Thẩm Diệp, trực tiếp giải người đến cục cũng sát, trình chứng cứ nặc danh.
Mồi lửa này của Trình Mặc hoàn toàn làm tro tàn cháy rụi.
Đàm Diêm Hồng thấy thời cơ đến, trình tội danh thương mại mới của Thẩm thị để cục công thương điều tra, Thẩm Diệp phản kích bằng cách điên cuồng mua cổ phiếu Đàm thị, tiện thể lừa gạt cổ phần trong tay Đàm Dập...!
Cuối cùng Thẩm Diệp thua một nước, bị giải vào tù.
Hiện tại Thẩm gia đang chờ bị hào môn phân chia, dòng thứ không thể chống nổi Thẩm gia to như vậy, cao tầng sụp đổ, không ai may mắn thoát khỏi, nếu người nào ngho ngoe muốn làm gì đó sẽ thừa dịp này lấy mạng Đàm Diêm Hồng.
Quả nhiên rừng càng già càng cay.
Khen cho câu dụ rắn vào hang.
"Nói chuyện đàng hoàng." Đàm Diêm Hồng nhàn nhạt liếc cậu, thấy cậu còn ngang ngược hầm hừ.
Đàm Trì lười nói chuyện, đi vào, kiếm ghế dựa kéo qua, ngồi xuống lột quýt nói: "Ba tới tìm con làm gì? Muốn nói với con rằng ba đã giải quyết những người từng bắt nạt mẹ con?"
Trình Hoài khẽ gật đầu với Đàm Diêm Hồng, ngồi xuống bên cạnh Đàm Trì.
"Ba biết con và Đàm Dập không thân," Đàm Diêm Hồng trầm ngâm, trên mặt hiện nếp nhăn, thở dài: "Thẩm Giai Tuệ và Thẩm Diệp quá chiều nó, làm nó trở nên ngang ngược ương ngạnh, tùy ý làm bậy, nhưng dù gì cũng là em con, không biết ba còn bao lâu, nếu con không muốn kế thừa Đàm gia, vậy hãy uốn nắn nó, ít nhất Đàm gia mai sau không bị hủy bởi đời này."
Đây là con đường duy nhất mà cậu có thể tiếp tục ca hát.
Đàm Trì ôm ngực nhíu mày, loáng thoáng ngửi được mùi, không kiên nhẫn nói: "Nếu con đánh nó, ba không đau lòng?"
Hộ sĩ vào thay bình truyền dịch cho Đàm Diêm Hồng, ông ta vươn tay ra, không nhìn Đàm Trì nói: "Tùy con."
"Vậy...! nếu ngày nào đó con không uốn nắn được? Ngược lại..." Đàm Trì đứng dậy, đưa quýt cho Trình Hoài, vò đầu đi qua đi lại bên mép giường, nôn nóng nói: "Ngược lại dạy hư nó, nó hận con chết rồi sao? Ba cũng biết mẹ nó vào tù có quan hệ với con, hiện tại nó hận không thể giết con..."
Lần trước Đàm Dập ám sát cậu bị cậu cản được, trói một đêm rồi bảo Hạ Phồn đưa về Đàm gia, nghe nói trên đường đi đã nhảy cửa sổ chạy tới chỗ Thẩm Diệp, Thẩm Diệp bị bắt, không biết Đàm Dập đang ở đâu.
Cậu mới 25 tuổi, đột nhiên phải nuôi gấu con 18 tuổi, có thể nuôi tốt mới lạ.
"Tự con giải quyết đi." Đàm Diêm Hồng lạnh lùng nói, vô tư như không liên quan đến mình, nhắc nhở: "Nếu dạy không tốt không kế thừa Đàm gia được, chờ ba xuôi tay con phải về kế thừa..."
Đàm Trì: "...!Haha."
Không thể bàn.
Không có người ba nào như thế này cả, chỉ biết chỉ tay năm ngón.
"Đàm Dập dạo này bị ba nhốt trong nhà, lát nữa con dẫn nó đi đi." Đàm Diêm Hồng như đang thảo luận cafe hôm nay có ngon hay không, chờ hộ sĩ đổi bình truyền dịch xong, điều chỉnh tư thế, tiếp tục cầm báo, rũ mắt lãnh đạm nói: "...!Con có thể đi rồi, Trình Hoài ở lại."
Đàm Trì không vui liếc nhìn Trình Hoài, thầm nói hai người có gì để trò chuyện, lại cảm thấy có lẽ Đàm Diêm Hồng khó xử Trình Hoài, muốn kéo Trình Hoài đi, Hạ Phồn lập tức đẩy cậu ra ngoài.
Cửa phòng bị đóng lại, cái gì cũng không nghe được, Hạ Phồn ngăn cản cậu như một người máy.
Đàm Trì đút tay vào túi đi qua đi lại trước cửa chừng hai mươi phút, đợi đến mức sốt ruột, đang muốn dụ Hạ Phồn đi thì Trình Hoài đi ra, Đàm Trì bước tới kéo anh đi.
"Ông ta nói với anh cái gì?"
Sau khi kết hôn, Trì Trì khôi phục lại dáng vẻ dính người và bệnh vực người của mình, Trình Hoài thấy cậu nôn nóng như thế liền buồn cười, xoa đầu cậu: "...!Hy vọng chúng ta trăm năm hạnh phúc."
Đàm Trì trợn tròng, "Nhìn mặt em giống tin không? Rốt cuộc nói gì?"
"Bảo anh tốt với em một chút." Trình Hoài nói.
"Đừng gạt em, ông ta không giống mẹ em, ông ta chỉ biết lợi ích, nhất định sẽ nhân cơ hội chèn ép anh." Đàm Trì sờ cằm suy tư bước vào thang máy, suy nghĩ một lát, quan sát mặt mày mỉm cười của Trình Hoài, "...!Nếu em đoán không sai, nếu Đàm Dập không được dưỡng dục thành tài, em cũng không muốn kế thừa Đàm gia, anh là chồng hợp pháp của em, rất có khả năng nhờ anh duy trì Đàm tương lai hoặc là nhờ anh giám sát em."
Trình Hoài véo mặt cậu, "...!Thông minh."
"Đệt!" Ông già chơi chó thật!
Đàm Trì không khỏi khinh bỉ trong lòng.
Ra khỏi bệnh viện, Đàm Trì và Trình Hoài vừa về tới nhà, Hạ Phồn đã dẫn hai bảo tiêu giải Đàm Dập tới, tay chân cậu ta đều bị trói, người gầy nhom, hai mắt đỏ bừng sưng húp không có sức sống.
Thấy Đàm Trì, chỉ rầu rĩ liếc liếc một cái, không mắng một câu.
Giống như hoa ăn thịt người bị héo.
Hạ Phồn giải người tới rồi đi, Đàm Trì đóng cửa lại, không nhìn Đàm Dập, ấm ức đi tới ôm Trình Hoài, vùi đầu vào lòng anh, lẩm bẩm: "Làm sao bây giờ? Ông già bắt chúng ta phải nuôi con, em muốn cùng anh trải qua thế giới hai người..."
Tự dưng chen thêm một người làm cái gì!
Bọn họ mới cưới, còn chưa có tuần trăng mật nữa.
"Không sao, hai chúng ta tự trải qua thế giới hai người." Trình Hoài giật mình, nâng mặt cậu cười nói: "Có người có thể nuôi."
Đàm Trì mờ mịt: "...!Ai?"
Vài phút sau, Đàm Dập bị đưa đến chung cư Trình Mặc ở kế bên, Trình Mặc và Đàm Dập vứt xong chạy về nhà, Trình Mặc trừng mắt nhìn nam sinh héo hon dưới đất, suýt nữa ngất xỉu tại chỗ, khiêng Đàm Dập đuổi theo muốn trả về, ai ngờ chìa khóa không mở được, giọng điệu lạnh lẽo của Trình Hoài vọng ra:
"Anh, bọn em sợ dạy hư trẻ con."
"Anh rất thích hợp."
"Thích hợp cái rắm!" Trình Mặc chưa từng nuôi ai, gã từng nghe "sự tích" của nhị thiếu gia Đàm gia, huyệt thái dương giật giật, u oán nhìn Đàm Dập, tức giận đập cửa.
Để gã nuôi còn dễ hư hơn!
Đàm Trì và Trình Hoài nhìn nhau, ăn ý về phòng mặc kệ.
Trình Mặc mắng thêm vài câu, không nghe thấy tiếng người, mỹ nhân quyến rũ lần đầu tiên ủ rũ dẫn nhóc con về chung cư.
*
Phim truyền hình lục tục phát sóng, ca khúc do Gamma sáng tác lên top 1 bảng xếp hạng ca khúc, mười top đầu có năm cái là của cậu, vì không có Weibo nên fans ONE choáng váng với 1500W, không ít khán giả vì phim quá ngược, mỗi lần nghe bài hát là ồn ào nói "Gamma đừng hát nữa" "Gamma hát đến mức ông khóc luôn"..., trong khoảng thời gian ngắn, thanh danh truyền xa.
Còn Đàm Trì liên tục nhận lời mời ca hát, được khen giọng nói thần thánh, mở miệng là muốn quỳ, như âm hưởng trời sinh, dàn âm thanh không có chỗ dùng...!
Cảnh Tượng Records không ngừng mời Đàm Trì và Gamma.
Đàm Trì trước mặt rưng rưng từ chối nam thần, sau lưng lại nhắn tin từ chối ONE.
Ngoài ra có không ít công ty quản lý tung cành ôliu, đều bị Cố Kiều chặn hết, gấp gáp xây dựng phòng làm việc, kế hoạch phát triển thêm một bước.
Khi cư dân mạng thảo luận nhất ca của giới âm nhạc hiện tại là Gamma hay Đàm Trì, fans hai bên tranh luận không ngừng.
Đàm Trì muốn ngừng sử dụng acc Gamma, không ngờ mấy ca khúc phát hỏa, nhiều tổng giám âm nhạc nhắn tin cho cậu, còn thú vị hơn cả công tác Đàm Trì nhận được.
Từ khi được giải Ca Vương, không ít người mời cậu hát, nhưng loại sáng tác kiểu này lại rất ít.
Thế nên cậu hơi sầu não.
Không biết khi nào mới có thể bỏ thân phận Gamma.
Hôm nay, sau khi về nhà, Đàm Trì nghĩ lâu rồi không lên ONE, bèn cải trang thành Gamma, phòng nhạc trong nhà Trình Hoài không có trang bị đầy đủ, nghĩ nghĩ ôm máy tính mở livestream trong phòng khách.
Cậu hát được mấy bài hát thì nghe tiếng chuông cửa, lật đật đóng livestream, chạy ra ngoài thấy Cố Kiều đi qua đi lại, vội vàng "tẩy trang", ném tóc giả qua một bên, quơ áo khoác mặc vào.
"Sao anh lại tới đây?" Cậu mở cửa nghi hoặc hỏi.
Cố Kiều hình như hơi sốt ruột, vội vàng đẩy cửa vào, ho khan che giấu hoảng loạn nói: "Có chút việc muốn tâm sự với cậu."
"Hả?" Đàm Trì gãi đầu mờ mịt, "Chuyện gì?"
"Chuyện phòng làm việc tuyển người."
"Không phải mấy ngày trước bàn rồi sao?" Nói thì nói vậy, Đàm Trì vẫn mời người vào, rót một tách cafe đưa cho hắn, ngồi xuống hỏi: "Còn có gì sót à?"
【Aaaaaaa!!!! Mẹ nó!! Gamma là Đàm Trì!!!】
【Đm! Hai tài tử giới âm nhạc là một!!!】
【Đù! Gamma là Đàm Trì!!! Đệt mọe! Quan trọng là hai người chẳng giống nào chút nào!!】
【Aaaaaa! Hai ca sĩ tôi thích là một! Biết nói gì đây?】
Cố Kiều run rẩy ôm tách cafe, thường thường ngó ra cửa, thất thần nói: "Cũng không có gì, chỉ muốn hỏi cậu một chút, cậu chuẩn bị gì cho bộ vườn trường kia chưa?"
"Hả? Có gì để chuẩn bị?"
"Ồ..." Cố Kiều lại run rẩy uống cafe: "Ăn cơm chưa?"
Đàm Trì nghi hoặc nhìn hắn, lại nhìn đồng hồ treo tường gần đó: "...!Mới bốn giờ ăn cái gì?"
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, Đàm Trì vừa đứng lên, Cố Kiều vọt ra sau bình phong bằng gỗ trốn, lén lút thò đầu thấp thỏm dặn: "Đừng nói với người khác rằng tôi ở chỗ này nha?"
"?"Không hiểu nổi.
Đàm Trì do dự mở cửa, thấy Tạ Diễm ung dung đứng ngoài cửa, bị dọa đến mức vội vàng gom tóc giả và áo khoác, lao tới phòng tắm ném cái vèo, ngoài mặt bình tĩnh mở cửa cười nói: "Tạ Diễm?"
Tạ Diễm hơi hơi gật đầu, để lộ áo sơmi dính nước trái cây, nghiêm mặt nói: "Mượn WC một chút."
Tạ Diễm và Trình Hoài ở chung một tiểu khu, tuy cuối cùng không thành với Tạ Ly, nhưng tình bạn giữa mấy MC rất tốt, Tạ Diễm tiếp tục bị ba mẹ bắt đi xem mắt, quyết tâm muốn con mình thành gia lập thất, không biết nói gì mà bị con nhà người ta hất nước như thế.
Mỗi lần một bị hất nước đều tới nhà cậu, thuận tiện tâm sự dăm ba câu.
"...!Hả?" Đàm Trì càng trợn to mắt, có chút khó thở, muốn từ chối lại không dám.
"Cảm ơn." Tạ Diễm đã tiến vào.
Không đợi Đàm Trì kéo người ra, chuông cửa lại vang lên, cậu đau đầu mở cửa, Mặc Tô Tô xụ mặt ôm ngực tiến vào, chiếc giày cao mười phân giẫm lộp cộp, chọn bừa một chiếc ghế ngồi xuống, nhàn nhã nhướng mày liếc Đàm Trì, tràn đầy uy hiếp: "Thấy Cố Kiều không?"
"Cố Kiều?" Đàm Trì ngửi thấy mùi mờ ám, không biết sao Cố Kiều đắc tội chị gái này, vội rót ly trà cho Mặc Tô Tô, cười hỏi: "Không thấy, anh ta làm gì chị à?"
Gương mặt thon dài của Mặc Tô Tô hiện lên vài phần cao ngạo, hừ lạnh một tiếng, khẽ nhấp một ngụm trà, "Người đại diện nhà cậu và em trai Mặc Phỉ Thần nhà tôi xem mắt nhau, bên nhau được hai tuần thì người đại diện nhà cậu đá em trai nhà tôi! Hết cớ này tới cớ khác! Hiện giờ Phỉ Thần ở nhà say xỉn không biết gì, dẫu sao em tôi cũng là nhân tài thương nghiệp! Có chỗ nào thua kém mà bị cậu ta hủy hoại như vậy!"
Hủy hoại?
Đàm Trì thầm liếc bình phong, biện hộ thay: "Chị, chị đừng kích động.
Không phải chỉ là xem mắt sao? Mới hai tuần không đến mức đó chứ?"
"Ha!" Mặc Tô Tô mỉa mai liếc cậu, Cố Kiều không ở đây bèn dời lửa lên Đàm Trì, "Em chị nói nó yêu thầm Cố Kiều nhiều năm! Thật vất vả có cơ hội! Làm sao chịu buông tha!"
Lúc này, cửa lạch cạch mở ra, là Trình Hoài trở lại.
Đàm Trì nắm tay để bên miệng ho khan, nghiêm túc khuyên: "Thất tình mà thôi, qua một đoạn thời gian thì tốt rồi.
Cố Kiều không thích hắn, không thể miễn cưỡng bên nhau..."
Ai biết người đại diện chọc nợ đào hoa ở đâu, ngay cả em trai Mặc Tô Tô cũng dính câu.
...Đỉnh! Đỉnh!
Mặc Tô Tô cười xùy.
Còn chưa kịp mở miệng, Trình Hoài tiến vào hôn một cái lên mặt Đàm Trì, nhìn cậu bằng đôi mắt sâu thẳm: "Ai nói thất tình sẽ tốt lên?"
Đàm Trì sáp đến hôn môi anh, cười anh ngầm ám chỉ bảy năm thầm: "Không tốt không tốt chút nào."
Mặc Tô Tô nghẹn họng, không có cảm giác thắng lợi: Đệt mợ mình tới đây để ăn cơm chó?
【Aaaaaa! Đường đường! Đệt mợ vậy mà có đường ăn! Tôi không xong rồi! Huhu!】
【Bọn bịa đặt xào cp kết hôn có thể yên nghỉ, các người thấy rồi đó!!! Aaaaaa!】
【Cp nhà tôi âm thầm phát đường, chòi đất ơi! Số người xem livestream lên tới 2000w, mọe】
【Tiểu Thảm Tử không biết mình chưa tắt livestream! Cạn lời!!!】
Mọi chuyện không dừng tại đó, chuông cửa lại vang lên, sau đó là tiếng gõ cửa "cốc cốc cốc", người