Edit: Phong Nguyệt
Đêm đó, Cố Kiều bị hoàn toàn chọc điên, đẩy Ngụy Yến ra, lấy cờ lê trong cốp xe đập nát xe, lộ ra móng vuốt sắc nhọn dưới vỏ bọc hiền lành, như một người xa lạ.
Cố Kiều cũng không phải người dễ trêu.
Hắn quyết tâm muốn cắt đứt quan hệ với Ngụy Yến thì sẽ không chừa bất kỳ đường sống nào.
Ngụy Yến vô cảm đứng bên bờ cát nhìn hắn đập xe, kiên nhẫn chờ hắn trút giận xong tiếp tục đề tài, nhưng Cố Kiều vừa thấy anh ta đi tới, xông lên đấm một cái lên bụng Ngụy Yến, vứt cờ lê xuống rồi nhấc chân chạy về phía trấn nhỏ.
Bóng dáng nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Cú đấm kia rất tàn nhẫn.
Ngụy Yến đau đến mức lục phủ ngũ tạng lộn nhào, song làm sao chịu từ bỏ ý đồ, nhịn đau thất tha thất thểu đuổi theo.
Khoảng rạng sáng, Cố Kiều tìm nhà trọ nhỏ trong trấn, vừa tắm rửa một cái thì dưới lầu cách âm không tốt truyền đến tiếng nói chuyện quen thuộc, là Ngụy Yến và bà chủ, đại khái là Ngụy Yến để điện thoại và tiền trên xe, hy vọng có thể cho nợ.
Bà chủ không phải làm từ thiện, chẳng bao lâu Ngụy Yến rời khỏi nhà trọ, giương mắt nhìn lên chỗ Cố Kiều đứng.
Cố Kiều đứng bên cửa sổ lau tóc giật mình như gặp ma, bốn mắt giao nhau, tay cầm khăn của hắn dừng lại, thấy ánh mắt thâm trầm của anh ta sáng lên trong đêm đen.
Lại muốn làm gì?
Kỳ thật hiện giờ hắn không còn sợ đắc tội với tiểu thiếu gia Ngụy gia rồi bị trả thù như ngày trước, tài nguyên của Đàm Trì đang ổn định, là tân binh giới âm nhạc, hơn nữa có Đàm gia và Trình gia chống lưng, ai dám chọc bọn họ?
Lui một vạn bước mà nói, Ngụy Yến không cần thiết xử sự theo cảm tính.
Cố Kiều kéo rèm, muốn gọi điện cho Mặc Phỉ Thần, thấy thời gian quá muộn đành thôi, nằm xuống giường tắt đèn ngủ, nhớ tới ánh mắt như bị bội bạc dưới lầu, lăn qua lộn lại ngủ không được.
Qua một tiếng đồng hồ, hắn xuống giường uống nước, lén lút xuyên qua màn đêm nhìn xuống dưới, ai ngờ Ngụy Yến vẫn khoan thai đứng đó không nhúc nhích, khi thấy hắn có chút kích động, lại có chút ấm ức.
Cố Kiều không uống nước nổi nữa: "?"
Hắn bật đèn, suy nghĩ một chút rồi cầm bóp tiền đi ra trả tiền thuê phòng lần nữa.
Đang định lên lầu thì bị Ngụy Yến chạy vào tóm, lôi Cố Kiều đi lên lầu, Cố Kiều tránh né, đè giọng kêu buông tay.
Ngụy Yến không đáp, chủ động hỏi số phòng.
Cố Kiều do dự, để tránh quấy nhiễu người khác, check thẻ vào phòng, thầm mắng mình mềm lòng, cũng may Ngụy Yến vào phòng liền đến phòng tắm tắm rửa, sau đó kêu hắn lấy áo khoác tắm, dép lê...!như chưa từng phát sinh chuyện gì.
Lăn lộn một hồi, Cố Kiều ngồi trên ghế không dám ngủ.
Ngụy Yến tắm rửa xong kéo Cố Kiều lên giường, khi Cố Kiều chuẩn bị lấy gạt tàn thuốc liều chết chống cự, Ngụy Yến lại đắp chăn nhắm mắt ngủ, Cố Kiều ngẩn ra, trầm mặc nhìn anh ta, không mở mắt nổi nữa, bèn chọn vị trí cách xa Ngụy Yến cuộn người ngủ.
Không phải hắn muốn cùng giường với Ngụy Yến mà nhà trọ này quá nhỏ, ngoại trừ một giường, hai ghế, một bàn, không còn gì khác, ngủ sàn nhà lại lạnh, ai chịu được?
Một đêm không có việc gì phát sinh.
Hôm sau, Cố Kiều tỉnh dậy rửa mặt, thừa dịp Ngụy Yến rửa mặt xuống lầu mua bữa sáng, chuẩn bị ăn xong bắt xe buýt về.
Ngụy Yến như báo săn, không nói một lời lập tức theo sau.
Cố Kiều tê da đầu.
Hắn đến giao thông công cộng gần nhất, lên xe rồi kiếm chỗ ngồi xuống, thấy Ngụy Yến nhíu mày đi tới, vì không mua vé nên bị tài xế gọi lại, trên người Ngụy Yến không có xu nào, Cố Kiều nhướng mày thấy tài xế không kiên nhẫn đuổi người: "Không có tiền thì đừng lên xe, đi xuống đi xuống!"
Chà, đường đường là tiểu thiếu gia Ngụy gia...!lại nghèo đến vậy.
Cố Kiều khoanh tay đứng nhìn.
"Cố Kiều." Ngụy Yến nhíu mày gọi một tiếng.
Cố Kiều giả vờ xem ngoài cửa sổ phong cảnh, làm bộ không quen hắn.
Tài xế giục người xuống.
Ngụy Yến mím môi, đi qua đứng bên cạnh Cố Kiều, vô cảm nhìn tài xế: "Em ấy là bạn trai tôi."
Bụi bặm và vi khuẩn trong xe buýt cũ kỹ khiêu khích dây thần kinh anh ta, nhưng anh ta không để ý.
Những người khác thấy thế cười hi hi, quan sát hai người nổi trội kia, không ít người thấy sóng ngầm mãnh liệt, có người giúp Ngụy Yến mua vé, tài xế bất đắc dĩ lắc đầu, cảm thán thanh niên hiện nay thật biết chơi.
Ngụy Yến chê tay cầm quá nhiều người chạm vào, đứng trước mặt Cố Kiều nhìn chằm chằm hắn, một câu cũng không nói.
Sắc mặt Cố Kiều không tốt, tiếp tục nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.
Có bác gái cười trêu Ngụy Yến: "Nhóc con, bạn trai con không để ý đến con chắc là giận rồi, còn không chịu dỗ đi."
"Đúng đúng, đã đuổi tới nơi rồi thì muốn nói gì nói nhanh lên đi."
Người trên xe sôi nổi bày mưu cho Ngụy Yến, Ngụy Yến trầm ngâm một lúc lâu, kiềm chế tính xấu của mình, há miệng nói: "Em đừng tức giận...!Tôi...!Tôi..."
Lời muốn nói mắc kẹt trong cổ họng, làm sao cũng không nói ra được
Mọi người cổ vũ nhìn anh ta.
Cố Kiều đột nhiên quay đầu nhìn anh ta, như nhìn người lạ: "Tôi không tức giận."
Ngụy Yến hoà hoãn sắc mặt, khóe môi hơi mỉm cười, không đợi anh ta nói gì, xe buýt phanh gấp một cái, bị người sau lưng đụng phải, anh ta trực tiếp nhào vào ngực Cố Kiều, bốn mắt nhìn nhau, hai bên có chút không tự nhiên.
Hỗn loạn qua đi, Ngụy Yến ngồi xuống, ôm Cố Kiều lên đùi, nhóm Nguyệt Lão càng xem càng vừa lòng.
Cố Kiều không muốn ngồi, chỉ là Ngụy Yến giữ chặt quá, hắn không tránh được bèn ngồi xuống "tấm đệm" trên ghế.
Vào thành phố, Ngụy Yến theo Cố Kiều xuống xe, nắm tay hắn đi một hồi, Cố Kiều lấy lý do có chuyện phải làm chia tay, trước khi đi, Ngụy Yến muốn hỏi địa điểm, Cố Kiều khó hiểu nghe anh ta nói tan tầm sẽ tới đón.
...Hành vi khó hiểu của thế giới.
Cố Kiều đáp được, thanh toán tiền xe cho anh ta rồi vẫy tay rời đi.
Vừa quay đầu, hắn xin nghỉ với phòng làm việc, thuận tiện sắp xếp công việc liên quan.
Hắn vẫy một chiếc xe, gọi cho Mặc Phỉ Thần hẹn gặp ở trường, tính kết thúc với y.
Khi gặp lại Mặc Phỉ Thần, đáy mắt y thâm đen, dường như không ngủ ngon, sắc mặt phức tạp nhìn Cố Kiều.
Cố Kiều không nói nhiều, nói rõ ràng chuyện của mình và Ngụy Yến, sau đó nói: "Sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa, nếu người lớn hai nhà hỏi thì nói tính cách không hợp không thể ở bên nhau.
Mặt khác, tôi hi vọng Mặc tiên sinh bảo mật thay tôi, tôi sẽ mãi nhớ ơn Mặc tiên sinh."
Mặc Phỉ Thần do dự một lát, bước đến giữ chặt vai hắn, nhìn chằm chằm hắn: "Tôi không để ý."
"Tôi để ý." Cố Kiều khẽ thở dài, "Cậu rất tốt, bởi vì quá tốt nên tôi không xứng với cậu."
Nếu đối tượng không sạch sẽ như Mặc Phỉ Thần có lẽ hắn còn có thể tiếp tục, cố tình Mặc Phỉ Thần lại là loại này.
Sau khi cắt đứt liên hệ với Mặc Phỉ Thần, Cố Kiều nhận được lời mời muốn Đàm Trì phát triển sự nghiệp ca hát ở nước ngoài, còn có vài đại ngôn nước ngoài cần bàn bạc, hắn mua vé máy bay sớm nhất rồi dọn đồ chuẩn bị sáu giờ chiều ra nước ngoài.
Bận tới bận lui, hơn nữa cùng bạn học đi du ngoạn cứ thế mà qua hai tháng.
Ngoại trừ điện thoại công tác, Cố Kiều đều không nhận.
Khi trở về,