--- SAU KHI MẸ KẾ TỈNH LẠI - THƯ THƯ THƯ ---
????????????????????
CHƯƠNG 26.
Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Ninh Lan đi ra ngoài đổ thức ăn vào máng lợn, một bên chân của cô run bần bật, nước mắt trên mặt trượt dài đến khóe miệng, vị mặn chát. Cô không đưa tay lên lau, sau khi đổ thức ăn vào máng thì ngồi xổm ngay bên ngoài chuồng lợn, mặc cho nước mắt tuôn rơi.
Ngày mùa đông thường ngắn, sắc trời lúc này đã tối sầm, cô không để cho mình phát ra tiếng động mà chỉ ngồi rơi nước mắt. Đôi mắt dường như đang nhìn về phía xa, nhưng thực tế là tầm nhìn đã bị mờ đi bởi nước mắt, cái gì cũng không thấy rõ.
Khóc một lúc lâu, cô đưa tay lên lau nước mắt, rồi xách thùng cám lợn quay vào nhà.
Hồ Tú Liên đã nấu xong cơm và bưng thức ăn lên bàn. Cả nhà năm người cùng ngồi xuống ăn, bởi vì Ninh Lan ăn trộm trứng nên không khí trong gia đình nhất thời không mấy tốt đẹp, thoạt đầu không ai mở miệng nói chuyện. Cách một hồi, cuối cùng Ninh Kim Sinh mở miệng trước, ông nhìn về phía Ninh Ba với Ninh Dương nói: "Chuyện trứng gà, hai đứa bay không được nói ra ngoài, đã biết chưa?".
Ninh Ba và Ninh Dương lập tức đáp: "Tại sao?".
Ninh Kim Sinh hắng giọng: "Bảo chúng mày không được nói thì không được nói, nói ra nhà chúng ta sẽ bị người ta mắng, đã hiểu chưa?".
Ninh Ba vẫn hỏi: "Ai sẽ mắng ạ?".
Ninh Kim Sinh thực sự không nhịn được tức giận, ông hít sâu một hơi rồi kiên định nói: "Mẹ hai đứa đã đổ cho Triệu Thải Tú, hai người họ còn đánh đến ngươi chết ta sống, hiện tại người ta không đến gây chuyện nữa đó là đã được dàn xếp ổn thỏa. Nếu giờ hai đứa mày đem việc này nói ra, thanh danh và nhân phẩm của chị hai mày sẽ bị bôi xấu, đến lúc đó Triệu Thải Tú còn không dẫn chồng bà ta đến gây chuyện à? Ra cái trò cười này, nhà chúng ta còn có thể sống thẳng lưng nữa được không hả? Chuyện của chị cả mày, đến giờ người ta vẫn còn bàn tán kia kìa".
Nếu gia đình ông không nói ra chân tướng thì sẽ không có ai biết rốt cuộc là người nào lấy trộm trứng. Dù sao cũng không có bằng chứng, Triệu Thải Tú cũng không thừa nhận, mà mọi người chỉ đơn giản là tới hóng chuyện xem náo nhiệt, thế nên việc này không cần ai phải thực sự đứng ra chịu trách nhiệm. Hơn nữa, vì Hồ Tú Liên đã đổ việc này lên đầu Triệu Thải Tú trước đó, nên người khác sẽ chỉ ở sau lưng ngầm hoài nghi Triệu Thải Tú, chứ không ai sẽ nghi ngờ đến Ninh Lan, như vậy cũng sẽ không ai biết đến việc xấu trong nhà của gia đình ông.
Ninh Ba và Ninh Dương nghiêm túc nghe, gật đầu đáp: "Ồ...."
Thuyết phục xong Ninh Ba và Ninh Dương, Ninh Kim Sinh nhìn về phía Ninh Lan với sắc mặt không tốt: "Việc mày ăn trộm trứng, chỉ người trong nhà biết là được. Bị đánh một trận, mày cũng nên tự ngẫm lại đi".
Ninh Lan cúi đầu ăn cơm không nói câu nào, nhưng cô vẫn không cảm thấy bản thân lấy trứng gà của gia đình có vấn đề gì lớn. Cùng là con cái nhà họ Ninh, tại sao Ninh Ba với Ninh Dương có thể dùng tiền của gia đình, mà cô thì lại không thể? Trước kia cô cũng có thể mà.
Ninh Kim Sinh thấy cô không nói lời nào, chỉ cho rằng cô đã biết sai và đang tự ngẫm lại lỗi lầm. Và mấy đũa cơm, ông đột nhiên nhớ đến một chuyện, vì vậy hỏi Ninh Lan: "Trước khi tốt nghiệp, mày nói trường tiểu học trên huyện đang trống một vị trí giáo viên, thế mày có tranh thủ được không?".
Ninh Lan im lặng, không biết tại sao ông lại hỏi một vấn đề quá rõ ràng như vậy. Đừng nói trường tiểu học trên huyện chỉ trống một vị trí giáo viên, cho dù có đến mười cái thì cũng không đến lượt người như cô. Nếu như Ninh Hương và Giang Kiến Hải không ly hôn thì chuyện đó còn rất có thể, còn hiện tại khả năng gì cũng không có.
Vì vậy, cô trực tiếp lắc đầu, không lên tiếng nói chuyện.
Ninh Kim Sinh hít sâu một hơi, không vui nói: "Đồ vô dụng. Vậy mày học cấp ba không phải học vô ích à? Lãng phí nhiều năm như vậy, tiêu tốn nhiều tiền như vậy, kết quả chả được cái tác dụng gì".
Ninh Lan vẫn cúi đầu ăn cơm, trong lòng lại nghĩ---- Sao ông không nói chính mình vô dụng đi? Cũng là cha mẹ, nhưng cha mẹ người ta thì hết lòng vì tương lai tốt đẹp của con cái mà cố gắng sắp xếp, còn các người thì chả làm được cái gì, cuối cùng còn oán trách tôi.
Ở cái thời đại đặc biệt này, chỉ đọc sách là không thể thay đổi vận mệnh của bất kỳ ai. Đi học đều dựa vào giấy giới thiệu, được tuyển hay không không phải do học lực chênh lệch, mà là hoàn cảnh gia đình có tốt hay không. Điểm thi cao hay thấp chẳng có nghĩa lý gì, vì không ai quan tâm nó cả.
Thông thường nhà trường chỉ dạy nửa buổi, không phải học văn hóa nào hết mà đa số là dành thời gian học chính trị tư tưởng, chủ yếu để nâng cao giác ngộ. Hoặc tổ chức các hoạt động ghi nhớ những đắng ngọt của quá khứ, mục đích là nâng cao tinh thần đấu tranh cách mạng và tình cảm nồng nàn với cách mạng của học sinh. Nửa ngày còn lại nhà trường sẽ phân lớp thành các tổ nhóm đi lao động, vậy nên có rất nhiều người căn bản không học được gì ở trường học.
Sau khi tốt nghiệp trung học, thường chỉ có ba đường ra dành cho mọi người.
Một, nếu gia đình có hoàn cảnh đặc biệt, có người giúp đỡ sắp xếp, cộng thêm may mắn thì có thể kiếm được việc làm ở thành phố. Kế tiếp là đi thẳng lên thành phố làm việc, nắm chắc bát cơm manh áo trong tay là đủ khiến người ta phải ghen tị đỏ mắt.
Hai, là tình trạng của hầu hết học sinh thành thị, nghe theo sự sắp xếp của nhà trường đi về nông thôn, hoặc đến các nông trại ở ngoại ô thành phố tiếp nhận tái giáo dục bần hạ trung nông. Nếu không tiếp nhận một hai năm giáo dục thì không có cách nào để trở lại thành phố làm việc thông qua chiêu công.
Ba, đó là có bản lĩnh hoặc gia đình thu xếp được thì có thể mặc quân phục đi làm lính. Đây là con đường đáng ghen tị nhất, cũng là vinh quang vô cùng. Thời đại này, ai khoác lên mình bộ quân phục thì được cho là rất Tây, rất giỏi.
Đối với học sinh đến từ nông thôn như Ninh Lan, nếu không có mối quan hệ và không kiếm được một công việc nghiêm túc, vậy không cần nhà trường sắp xếp cho cô chen ngang vào lữ đoàn nào đó, mà chỉ cần quay về lữ đoàn nhà mình để lao động là được.
Vốn dĩ, cô xác thực có thể đi con đường thứ nhất, tiền đề là Ninh Hương và Giang Kiến Hải không ly hôn.
Mà bây giờ, ngoại trừ quay về quê lao động thì cô không còn lựa chọn nào khác.
Thời đại ngày nay, nền kinh tế kế hoạch kiểm soát chặt chẽ mọi thứ, một cây củ cải là một cái hố, người dân nông thôn không được phép ra thành phố làm việc và kiếm tiền tùy ý. Trên dưới cả nước, ăn uống tiêu dùng đều bị kiểm soát chặt chẽ bằng phiếu chứ đừng nói đến loại chuyện lớn như công việc. Và tất nhiên, kinh doanh thì càng không cần nói tới, bởi vì đầu cơ trục lợi là một tội lớn.
Ninh Lan không nói chuyện, Hồ Tú Liên tiếp lời Ninh Kim Sinh: "Còn phải trách con chị nó nữa, nếu nó không ly hôn với Giang Kiến Hải thì công việc của Ninh Lan tám phần đã rơi vào nó rồi. Giờ thì tốt, học nhiều năm như vậy chỉ học phí công!".
Nhắc đến Ninh Hương và Giang Kiến Hải, Ninh Kim Sinh nháy mắt tức đến lồng ngực khó thở. Nói rất đúng, nếu không phải Ninh Hương nháo ra cái tình cảnh bây giờ thì gia đình ông ở trong đại đội làm sao lại bị mọi người châm biếm như vậy, và công việc của Ninh Lan hiện tại chắc cũng tám phần được giải quyết rồi.
Rõ là chuyện vui vẻ phồn vinh, mắt thấy phía trước là một mảnh tươi sáng, nhưng vì một mình nó mà biến tất cả thành dáng vẻ như quỷ hiện giờ!
Nhiều lúc ông thấy hận, hận mình không thể bóp chết con sói mắt trắng kia đi!
Nhưng dù có tức giận đến đâu ông cũng không thể làm gì được, Ninh Hương đã ly hôn với Giang Kiến Hải, cũng đã cắt đứt quan hệ với gia đình. Hơn bốn tháng nay, nó chưa hề quay về một lần, kể cả mẹ nó hôm nay bị người ta đánh cũng không thấy nó trở về nhìn xem.
Thật là nhẫn tâm, thật là đau thắt ruột, mang thai mười tháng sinh ra nó, dọn từng bãi phân bãi nước tiểu nuôi nấng nó, cuối cùng lại nuôi ra một thứ nhẫn tâm, bạc tình bạc nghĩa, dồn gia đình vào chỗ chết, và không có tí lòng tri ân nào hết.
Cứ nghĩ đến là lại thấy tức muốn chết, Ninh Kim Sinh hít sâu một hơi, gắt giọng nói: "Nhắc đến nó làm gì? Về sau cấm nhắc đến nó trong cái nhà này! Đời này nó sẽ không hơn gì Vương Lệ Trân đâu, sẽ sống một mình đến hết đời, xem ai coi trọng nó!".
Nói đến Vương Lệ Trân thì càng xúi quẩy hơn, từ khi Ninh Hương đi gần với Vương Lệ Trân, họ càng