--- SAU KHI MẸ KẾ TỈNH LẠI - THƯ THƯ THƯ ---
????????????????????
CHƯƠNG 33.
Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Giang Kiến Hải bị đánh thức bởi Giang Ngạn và Giang Nguyên, anh mơ màng ngẩng đầu lên nhìn, nhưng sau hai ba giây mơ màng, anh lập tức vén chăn đứng dậy. Sau khi rửa mặt qua loa, anh quay về phòng xách lên chiếc vali đã được thu dọn xong từ hôm qua, trực tiếp chạy.
Trước khi đi, anh chỉ chào hỏi mỗi Lý Quế Mai, nói mình phải quay lại đơn vị ban đầu để báo cáo. Giai đoạn gần đây đối với anh là thời gian quan trọng để được đề bạt lên làm xưởng trưởng nên không được phép mắc sai lầm. Bởi vì đi gấp nên ngay cả cơm sáng cũng không ăn, càng không để cho Lưu Oánh biết.
Lưu Oánh do tối qua cãi nhau với Giang Kiến Hải, lại bị Giang Kiến Hải chiến tranh lạnh bỏ lại trong phòng, cơn giận không thể nào đè xuống được khiến cô bực bội đến hơn nửa đêm vẫn không ngủ được. Mãi đến lúc rạng sáng mới không chống được mệt mỏi mà lăn ra ngủ, tự nhiên buổi sáng cũng dậy hơi trễ.
Lúc mới tỉnh vẫn còn mơ hồ một lúc, mãi sau cô mới chợt nhận ra điều gì đó liền vội vàng bước xuống giường, đi giày rồi chạy ra ngoài nhà nhìn ngó xung quanh. Sau đó, không ngoài dự liệu, cô nghe thấy một câu trong miệng Lý Quế Mai: "Kiến Hải nó đi làm rồi, thằng bé muốn thăng chức lên làm xưởng trưởng, cô đừng có tìm nữa".
Đã xác định chắc chắn Giang Kiến Hải vứt cô ở lại mà bỏ chạy, ngay cả câu chào hỏi cũng không có, trong khoảnh khắc đó, trong lòng Lưu Oánh bốc cháy lên một ngọn lửa, cô siết chặt ngón tay như sắp nổ tung, thậm chí muốn cầm dao chém phăng cái gì đó. Nhưng cô không có phát lửa giận lên Lý Quế Mai, mà trở về phòng ngồi xuống, ngồi ở mép giường, lồng ngực phập phồng thở mạnh. Cô ngồi đó rất lâu, giống như đang muốn phát tiết lửa giận trong lòng, cũng giống như đang nuốt cơn tức vào trong.
Tối hôm qua vì chuyện cô muốn đi theo Giang Kiến Hải lên thành phố cùng anh mà Giang Kiến Hải đã cãi nhau với cô, sau khi cãi nhau ồn ào thì anh bỏ khỏi phòng. Bỏ mặc cô ở lại một mình suốt đêm, sáng sớm nay thì chạy mất bóng, đây rõ ràng là sợ cô tỉnh dậy sẽ không cho anh đi nên mới không để cho Lý Quế Mai đánh thức cô mà. Chứ là mấy ngày trước, Lý Quế Mai sao chịu để yên cho cô ngủ nướng đến lúc này mới dậy. Gà chỉ vừa mới gáy là bà đã cố ý đứng dưới cửa sổ phòng họ ho liên tục, nhất định phải đánh thức cô và Giang Kiến Hải cho bằng được.
Giang Kiến Hải bị đánh thức, liền trở mình ngủ tiếp, ngoài miệng nói: "Em đi phụ mẹ nấu cơm đi".
Ngày nào Lưu Oánh cũng nén giận làm việc cùng Lý Quế Mai, còn phải nghe bà ta nói bô bô không dứt. Chỉ cần vẻ mặt và giọng điệu của Lý Quế Mai không quá đáng thì cô vẫn sẽ nhẫn nhịn một chút. Còn nếu như thật sự không chịu được nữa thì cô sẽ lớn tiếng nói lý, tức là cãi nhau ầm lên.
Bởi vì ở chung đã mấy ngày, có đôi khi Lý Quế Mai cũng sẽ nói chuyện bằng tiếng phổ thông, tuy rằng không chuẩn nhưng Lưu Oánh vẫn có thể nghe ra ý của một số câu, đại khái là----
"Có thể kết hôn với con trai tôi là cô tu phước đức tám đời mới được, cô cần phải hầu hạ con tôi cho tốt".
"Sáng nào cũng phải dậy sớm, chuẩn bị cơm nước rồi đợi chồng dậy ăn, đừng có mà lười biếng".
"Con trai tôi là người có chức vị lớn, công việc của nó rất mệt mỏi. Nó kiếm tiền nuôi cô thì cô phải biết lo liệu nhà cửa, đừng có tạo thêm gánh nặng cho nó".
......
Cuộc sống hôn nhân mà Lưu Oánh tưởng tượng không phải như thế này, cô cho rằng Giang Kiến Hải sẽ nghe theo cô mọi chuyện.
Giang Kiến Hải không thích nữ chính gốc A Hương, cho nên mới cần A Hương dùng sự kiên nhẫn và hiền lành để cảm hóa anh ta để anh ta tiếp nhận người vợ nông thôn, quê mùa là cô ta. Nhưng Giang Kiến Hải thích người vợ là người thành phố như cô, vậy anh ta nên chiều chuộng cô sau khi kết hôn mới đúng chứ. Nhưng thực tế là, đừng nói đến cưng chiều cô nghe theo cô, anh ta chẳng những không có mà còn vô hình chung giúp mẹ anh ta chèn ép cô mỗi ngày. Cái gì cũng là mẹ anh ta đúng, cho dù mẹ anh ta có cay nghiệt có vô lý ra sao, cuối cùng luôn có hai câu nói vạn năng----
"Bà ấy là mẹ ruột anh!".
"Bà ấy nuôi anh lớn cũng không dễ dàng!".
Giờ càng hay, trực tiếp ném cô ở lại nông thôn còn chính mình thì chạy. Cô và anh ta chỉ mới kết hôn được vài ngày, vậy mà anh ta cứ thế ném cô ở lại nông thôn để hầu hạ, phụng dưỡng mẹ anh ta và ba đứa con thơ không một tí quan hệ máu mủ, một mình anh ta xách va li chạy.
Cô nhớ rõ phần bắt đầu trong nguyên tác, Giang Kiến Hải cũng bỏ lại nữ chính gốc ở nông thôn sau khi kết hôn, một mình chạy đến nơi khác khảo sát học tập, một năm không trở về được mấy lần. Cô cho là Giang Kiến Hải không thích nữ chính gốc nên mới như vậy, nhưng hóa ra đổi thành cô cũng vẫn thế.
Trước khi xuyên qua, cô vẫn chưa kết hôn. Trong ý thức của cô, kết hôn là để tìm một người đàn ông nuôi mình, để mình tiêu tiền của anh ta, ăn của anh ta, dùng của anh ta và để anh ta cùng cô cùng nhau tận hưởng cuộc sống.
Giang Kiến Hải thích cô, sau khi cưới thì nên chiều chuộng cô, đối xử với cô như một cô công chúa nhỏ. Và cô, nàng công chúa bé bỏng chẳng phải làm gì cả, chỉ cần có được một người chồng giàu có là đã có được mọi thứ khiến người khác phải ghen tị.
Nhưng kết quả thì sao? Cuộc sống sau khi kết hôn là như thế nào?
Cô còn chưa kịp hưởng thụ sự hãnh diện từ việc làm vợ xưởng trưởng, đã bị anh ta vứt ở quê để chăm sóc mẹ và ba đứa con của anh ta?
Ban đầu, cô cho rằng mình đã hao tổn tâm cơ cướp được nam chính từ tay nữ chính gốc, lấy được tình yêu của nam chính nên cô chính là người thắng lớn nhất trong thế giới này. Sau này, cô cứ việc không lo ăn không lo mặc, ngồi vắt chân làm vợ xưởng trưởng là được rồi, lại còn có thể dựa vào ba nhóc củ cải để nghịch tập. Nhưng kết quả hiện tại, cô sâu sắc cảm thấy như mình đã rơi xuống cái hố lớn. Giang Kiến Hải không phải là con trời chọn, mà anh ta chính là một cái hố lớn!
Lúc yêu thì nói rất nhiều lời ngọt tai, nói sẽ tốt với cô cả đời, sẽ cho cô những tháng ngày sống tốt đẹp, rồi kết quả chính là tốt với cô thế này đây hả? Cho cô một cuộc sống tốt đẹp như thế này đây hả?
Điều làm cô uất nghẹn, khó chịu nhất bây giờ là năm ngoái cô đã đoạn tuyệt với "ba mẹ" để kết hôn với Giang Kiến Hải, công việc trong nhà máy cũng bán mất rồi, thành ra hiện giờ cô chỉ còn mỗi người chồng Giang Kiến Hải này thôi. Cô không có can đảm ly hôn, bởi phụ nữ ly hôn ở thời đại này rất bị kỳ thị. Hơn nữa, sau khi ly hôn, nếu cô muốn tìm một người tốt hơn Giang Kiến Hải hoặc tương tự như Giang Kiến Hải là sẽ rất khó và gần như là không thể. Vậy nên, đời này của cô bị hủy rồi!
Không, cô tuyệt đối không thể ly hôn và tìm người đàn ông có điều kiện càng tệ hơn anh ta, làm vậy sẽ chỉ khiến người ta coi thường cô và mắng cô tự gây nghiệt.
Nghĩ đến đây, Lưu Oánh hít một hơi thật sâu để ổn định chính mình.
Dù thế nào thì Giang Kiến Hải cũng có một công việc tốt, tiền lương cao cho phép cô sống sung túc không lo ăn không lo uống. Ba đứa bé kia sau này cũng sẽ có triển vọng lớn, có thể kéo cô cùng đi lên cao, sống cuộc đời sung túc và hạnh phúc hơn nữa, khiến ai cũng phải ghen tị.
Vì hạnh phúc tương lai, cô phải tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo.
Đừng chấp nhặt với mụ già Lý Quế Mai đáng chết kia, lúc này là thời điểm mấu chốt để Giang Kiến Hải thăng chức lên làm xưởng trưởng, cô không thể chạy lên thành phố và gây rối khiến anh ta trở mặt, mà nhất định phải để anh ta thuận lợi thăng chức. Cô kết hôn với anh ta vốn dĩ không phải tình cảm đơn thuần, cô có mục đích khác, cho nên cô không thể cắt đứt con đường duy nhất của mình chỉ vì một chút nóng nảy.
Vứt cô ở lại nông thôn thì ở lại nông thôn đi, đúng lúc cô có thể lợi dụng khoảng thời gian này để lần lượt hạ gục ba đứa con riêng để sau này có lên thành phố ở thì cũng có thể ở chung thoải mái, vui vẻ.
Về phần mụ Lý Quế Mai đáng chết kia, dám đấu với cô thì xong rồi. Tóm lại, Giang Kiến Hải không ở nhà nên sẽ không còn ai che chở mụ già đáng chết kia nữa, cô cũng không tin mình đấu không thắng được mụ già đáng chết ấy.
Chờ công việc của Giang Kiến Hải ổn định rồi quay về, cô sẽ nói lại chuyện lên thành phố với anh ta.
***
Mấy ngày nay Ninh Hương đều đến xưởng thêu dạy các thợ thêu thêu đai lưng. Có lẽ vì cô nên người của đội Thủy Điềm đặc biệt chú ý đến bát quái của nhà họ Giang, bất luận phát sinh động tĩnh gì là đều biết hết, rồi rảnh rỗi lại lấy ra đàm luận giải buồn. Chỉ là, vì có sự hiện diện của cô, tất cả thợ thêu đều nói chuyện rất chú ý. Cô có thể cảm giác rõ ràng, những thợ thêu này đang cố tránh nói những điều khiến cô cảm thấy không thoải mái, về cơ bản là tránh nói về cô. Bởi vì họ không thể tìm ra được lời nào sẽ khiến Ninh Hương vui vẻ, lời nào sẽ khiến cô không vui, nên họ dứt khoát không đề cập đến cô khi buôn chuyện như thể nhà họ Giang không liên quan gì đến cô.
Nghiêm túc mà nói, hiện tại đúng thật là không có liên quan gì cả.
Hôm nay mới đến xưởng thêu không lâu, nhóm thợ thêu vẫn buôn chuyện như mọi ngày. Có nhắc đến nhà họ Giang, chỉ nói Giang Kiến Hải một mình quay về thành phố làm việc, vứt vợ ở lại nông thôn để hầu hạ mẹ và ba đứa con của anh ta. Trước khi đi, hai vợ chồng còn cãi nhau một trận, rồi giữa đêm anh ta chạy sang phòng của hai đứa con trai ngủ. Tám phần là vì chuyện cãi nhau nên hôm sau anh ta đã bỏ đi sớm mà không đợi vợ mới cưới thức dậy.
Người ta nói chuyện xấu trong nhà không truyền ra ngoài, nhưng với Lý Quế Mai của nhà họ Giang, không có chuyện xấu mà người khác không thể biết. Bà thích nhất đi nói xấu con dâu với thiên hạ, tất nhiên trong ba người con dâu của bà thì đứa con dâu mới lần này là người bị bà mắng nhiều nhất.
Vợ cả của Giang Kiến Hải và Ninh Hương đều là những người