---- SAU KHI MẸ KẾ TỈNH LẠI - THƯ THƯ THƯ ----
????????????????????
CHƯƠNG 37.
Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Sau khi vào nhà, Ninh Hương ngồi xuống lấy ra một quyển vở. Cô dùng cục tẩy tẩy sạch tất cả chữ viết bằng bút chì trên vở đi, sau đó viết một bài văn mới, nhân tiện luyện chữ luôn.
Nhưng vừa mới viết được mười mấy chữ, giọng của Hồ Tú Liên bỗng vọng từ bên ngoài thuyền vào, gọi cô: "A Hương ơi".
Ban đầu, Ninh Hương chỉ giả vờ như không nghe thấy, lông mi cũng không động một cái, ánh mắt tập trung vào trang giấy tiếp tục viết chữ. Nhưng Hồ Tú Liên vẫn không ngừng gọi lớn ở bên ngoài----
"A Hương....."
"Ninh A Hương......"
Thật sự là rất phiền. Ninh Hương hít sâu một hơi, đặt bút chì trong tay xuống, đứng dậy đi ra ngoài. Bước ra ngoài cửa thuyền, cô nhìn Hồ Tú Liên đang đứng trên bờ, hỏi với vẻ không cảm xúc: "Có chuyện gì?".
Hồ Tú Liên sớm đã bực bội vì gọi mãi mà không thấy người. Ban nãy Ninh Hương coi như không nhìn thấy bà mà đi thẳng vào khoang thuyền đã khiến bà có chút không vui rồi, nhưng hiện tại bà chỉ phải đè xuống cơn bực trong lòng, nhìn Ninh Hương nói thẳng: "Chuyện mày đòi ly hôn, tao với ba mày giờ không so đo nữa, mày đừng tiếp tục ở đây cho người ta chê cười, đi vào dọn dẹp đi rồi theo tao về nhà".
Ninh Hương: ???
Ý gì đây? Tới đây để tha thứ cho cô à?
Cô nhìn thẳng vào Hồ Tú Liên, không nhịn được mà bật cười.
Buồn cười ghê đấy.
Hồ Tú Liên không biết cô có ý gì, thấy cô không nói chuyện thì bà nói tiếp: "Đã để cho hàng xóm láng giềng chê cười hơn một năm rồi, mày cũng đừng gây thêm chuyện nữa, đã biết chưa? Gia đình thì nên sống hòa thuận với nhau, cuộc sống sau này nó mới tốt đẹp được".
Ninh Hương thu lại ý cười trên mặt, nhìn bà nói: "Nhà các người cứ sống hòa thuận với nhau đi, loại phụ nữ đã ly hôn như tôi sẽ không xen vào những tháng ngày an nhàn của các người. Chúc các người ngày càng sống tốt, ngày càng thịnh vượng".
Hồ Tú Liên không phải là người rất có kiên nhẫn: "Một năm hơn rồi, mày còn hờn dỗi cái gì? Tao với ba mày không so đo chuyện mày ly hôn nữa, nay tao còn tự mình đến tìm mày, mày còn ở đây âm dương quái khí nữa hả".
Ninh Hương sao lại nghe không hiểu ý trong ngoài lời của Hồ Tú Liên cơ chứ, bọn họ vẫn cảm thấy cô đã làm mất thể diện, cảm thấy loại phụ nữ đã ly hôn như cô là thứ vô dụng đã bị ô uế, khiến mặt mũi của người làm cha làm mẹ như họ mất sạch. Thế nhưng hiện tại họ sẵn sàng chủ động tiếp nhận cô, tha thứ cho cô đủ cho thấy họ thực sự đã quá rộng lượng.
Ha ha. Nếu không phải chuyện ly hôn đã qua lâu rồi, nếu không phải cách nhìn đối với chuyện này của người trong thôn không còn bén nhọn như trước nữa, nói chuyện cũng không còn khó nghe nữa thì liệu rằng họ có tiếp nhận sự thật là cô đã ly hôn như thế này nữa không?
Trong lòng họ thực chất vẫn coi thường cô, cảm thấy cô đã làm mất hết thể diện của gia đình, mất hết mặt mũi của người phụ nữ. Thế nhưng, tại sao họ lại tới tìm cô và khoan thứ cho cô thế, nguyên nhân rất rõ ràng---- Trên người cô vẫn còn nhiều thứ để họ có thể ép ra đồ.
Bọn họ để ý mặt mũi, vì không cho cô ly hôn mà dồn ép cô, thấy cô khăng khăng muốn ly hôn thì trực tiếp buông lời xem như chưa từng nuôi đứa con gái này. Hiện tại khi mọi chuyện không còn sôi trào như trước nữa, họ lại muốn đón đứa con gái này về. Đứa con gái này đúng là quá rẻ mạt ấy nhỉ, lúc đòi ly hôn thì sợ liên lụy tới gia đình nên người ta có thể đá được bao xa thì đá. Chờ khi mọi chuyện lắng xuống, lại tới đây nhẹ nhàng nói một câu----
Tao tha thứ cho mày, mau theo tao về nhà tiếp tục làm trâu làm ngựa đi, hãy cùng nhau sống một cuộc sống tốt đẹp.
Cuộc sống tốt đẹp cho ai?
Gia đình?
Hay các em trai?
..........
Đó có thật sự là nhà của cô không vậy?
Người trong cái gia đình đó có thực sự coi cô là người nhà không?
Cô đúng là một con người bi kịch khi từ lúc sinh ra chưa bao giờ nhận được tình yêu thương thực sự từ cha mẹ, em trai em gái chỉ biết ngửa tay đòi lấy chứ chưa từng cho đi. Tình cảm gia đình, đó là thứ cô chưa bao giờ thực sự cảm nhận được nhưng cô luôn bị ràng buộc bởi tình thân. Và chỉ cần cô không cho đi thì cô sẽ không có "nhà".
Hồ Tú Liên tới đây tìm cô quay về không phải vì bà quan tâm cô, càng không phải vì lo lắng hay thương cô. Bà muốn dẫn cô về nhà không phải để cho cô sự ấm áp của gia đình, mà bà muốn dẫn cô về để tiếp tục vì "nhà" trả giá và cho đi mà thôi.
Lời nói ra nghe thật hay và cảm động biết mấy---- cả gia đình cùng sống vui vẻ bên nhau.
Ninh Hương cứ đứng nhìn Hồ Tú Liên như vậy một lúc, sau đó nói với vẻ không cảm xúc: "Tôi không âm dương quái khí, nơi đó từ lâu đã không còn là nhà của tôi nữa rồi. Từ ngày tôi kết hôn, từ lúc các người nhận một trăm tệ lễ hỏi của nhà họ Giang, tôi đã không còn là người nhà với bà nữa. Bà và Ninh Kim Sinh đã nói, con gái gả đi như bát nước hắt ra ngoài, sau này tôi chỉ là thân thích của nhà các người mà thôi. Nước đổ đi khó hốt, ý chính là nước đã tát ra ngoài thì không thể lấy lại nữa".
Hồ Tú Liên bị lời nói của Ninh Hương làm cho nghẹn ứ, giống như có quả trứng gà tắc trong cổ họng.
Thấy bà không nói chuyện, Ninh Hương nói tiếp: "Lúc trước tôi muốn ly hôn muốn về nhà, các người không đồng ý, ép tôi quay về nhà họ Giang. Sau khi tôi ly hôn, các người coi tôi là sỉ nhục, không thèm quan tâm tới tôi. Hộ khẩu của tôi cũng đã chuyển khỏi nhà họ Ninh rồi, giờ tôi thuộc về kinh tế tập thể* của đội sản xuất chúng ta. Dù xét từ khía cạnh nào, chúng ta bây giờ đã là người hai nhà, nhiều nhất chỉ có thể coi là thân thích có quan hệ máu mủ, nếu như bà không có việc gì khác vậy xin mời về đi".
(*) Tổ chức kinh tế tập thể nông thôn bắt nguồn từ phong trào hợp tác xã nông nghiệp đầu những năm 1950. Nông dân tự nguyện đoàn kết đưa tư liệu sản xuất, ruộng đất, nông cụ, vật nuôi, đất canh tác (không bao gồm nhà cửa ở nông thôn) vào sở hữu tập thể, từ đó hình thành tổ chức kinh tế tập thể với đơn vị là đội sản xuất.
Hồ Tú Liên bị câu nói của Ninh Hương làm cho luống cuống, giọng điệu nói chuyện cũng không còn vững vàng, mở miệng chính là: "Sao lại không phải người một nhà? Mày là do Hồ Tú Liên tao sinh ra, trên người mày chảy máu của tao, cả đời này mày mãi mãi là con gái của Hồ Tú Liên tao!".
Ninh Hương không nhịn được nữa, hai mắt trừng lớn đầy tức giận, nhìn chằm chằm vào Hồ Tú Liên, lớn tiếng nói: "Từ bé đến giờ, có ngày nào bà coi tôi là con gái của bà không? Có lợi ích thì là con gái của bà, không có lợi ích thì là bắt nước hắt đi! Bà coi tôi là con gái, cho nên ở lúc tôi đòi ly hôn bà mắng tôi tự tìm đường chết, rồi đuổi tôi khỏi nhà! Bà có từng lo lắng một mình tôi ở bên ngoài sẽ thế nào không! Lúc tôi thực sự cần các người thì các người đã làm cái gì?!".
"Tôi ở nhà chồng bị ấm ức nên mới về nhà ngoại, nhưng cái tôi nhận được không phải là an ủi, không phải là chỗ dựa mà là một câu nhà mẹ đẻ chỉ là thân thích, đừng có hở ra là cáu kỉnh chạy về nhà mẹ đẻ, không ra thể thống gì cả! Nhà họ Giang sẽ có ý kiến với nhà chúng ta!".
"Các người chả quan tâm xem tôi ở nhà họ Giang có sống tốt hay không. Tôi ở nhà họ Giang làm quả phụ, hầu hạ bà già ác độc Lý Quế Mai và ba thằng oắt con hư hỏng Giang Ngạn, tất cả các người đều không đau lòng tôi một tí gì. Mở miệng là nói tôi già mồm, dâu nhà ai mà không phải chịu ấm ức khi hầu hạ mẹ chồng, trẻ con nó nhỏ nó nghịch là đúng, đi so đo với trẻ con là tôi có bệnh!".
Có một số lời, một số việc không nói còn tốt, vừa nhắc đến liền giống như miệng cống vỡ đê, ào ạt trào ra, nghĩ muốn kìm cũng không kìm nổi. Giọng của Ninh Hương đã có chút khàn khàn, nhưng hốc mắt cô không còn đỏ nữa.
Cô không cho Hồ Tú Liên cơ hội nói chuyện, đơn thuần chỉ là muốn trút giận nên tiếp tục hét lớn: "Từ bé từ lúc bắt đầu biết cầm cái chổi, tôi đã giúp các người làm việc! Tôi chỉ lớn hơn Ninh Lan có hai tuổi, nhưng tôi năm tuổi đã phải trông nó! Mười tuổi bỏ học về nhà kiếm tiền, tiền kiếm được đều đưa hết cho gia đình, đến một cái bánh xốp tôi cũng chưa từng mua cho chính mình!".
"Sau khi kết hôn, mỗi lần tôi về nhà ngoại, Ninh Ba, Ninh Dương thấy mặt chỉ biết đòi ăn. Nếu tôi nói không mua là chúng sẽ đi lục túi của tôi, trong mắt chúng nó có người chị này không? Chỉ có ăn thôi! Còn Ninh Lan, nó là cái loại vô lương tâm!".
Nghe đến cuối cùng, Hồ Tú Liên cũng tức giận, bà trợn trắng mắt quát to: "Thế Ninh A Hương mày thì có lương tâm lắm! Mày có lương tâm mà lại khiến cuộc sống tốt đẹp của gia đình tao thành thảm họa như vậy à! Tao thấy mày mới là loại vô lương tâm nhất!".
Ninh Hương cười châm chọc: "Vậy các người nhớ cách tôi xa ra, không chừng ngày nào đó tôi sẽ gieo họa chết các người đấy!".
Hồ Tú Liên tức đến nghiến răng nghiến lợi: "Ninh A Hương, đời này của Hồ Tú Liên tao sinh ra loại con như mày là nghiệt lớn nhất tao gây ra! Mày chờ xem, mày đối xử với cha mẹ ruột của mày như vậy, mày sẽ gặp quả báo! Để tao xem rồi mày