Sau Khi Mẹ Kế Tỉnh Lại

Chương 46


trước sau



–--- SAU KHI MẸ KẾ TỈNH LẠI - THƯ THƯ THƯ –---





????????????????????





CHƯƠNG 45.





Người Dịch: Lan Thảo Hương. 










Cách nói này quả thực làm trước mắt sáng ngời.

Hồ Tú Liên nghe mà trong lòng vô cùng dễ chịu, hùa theo: "Vậy để nó ở nhà ôn tập một tháng đi, dù sao nó đi làm cũng không kiếm được bao nhiêu điểm công. Để nó ở nhà nuôi gà, nuôi heo, nấu cơm, cũng đỡ cho tôi đi làm về còn phải bận rộn". 

Một câu này liền quyết định xong sự việc, sáng hôm sau trong lúc ăn sáng, Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên nói để cho Ninh Lan không cần đến công trường làm việc, cứ ở nhà ôn tập, nhân tiện chiếu khán gia súc trong nhà là được.

Thấy Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên ủng hộ cô đi thi đại học, Ninh Lan tất nhiên là rất vui sướng. Cơm nước xong xuôi, cô mang theo tâm trạng thoải mái rửa dọn nồi bát, nấu cám lợn, sau đó dùng cám và rau dại băm nhỏ trộn đều cho gà ăn. Sau khi xử lý xong việc nhà và chuẩn bị bắt đầu ôn tập, cô mới nhớ ra sách giáo khoa trước đây của mình đã bị bán cho đồng nát rồi. Đặc biệt là lúc cô tốt nghiệp năm trước, do cô cầm trứng gà và lương thực trong nhà đi đổi tiền, nên sau này tất cả sách giáo khoa và sách bài tập đều bị Ninh Kim Sinh bán sạch. 

Nếu không có sách giáo khoa và tài liệu ôn tập, chỉ dựa vào ý nghĩ thì làm sao ôn tập được. Ninh Lan ngồi ngẫm nghĩ một lát rồi tranh thủ thời gian đi nhanh lên xã, tìm bạn cấp ba hỏi mượn sách giáo khoa. 

Dù sao các cô chỉ mới tốt nghiệp chưa được bao lâu, sách giáo khoa của bạn cô vẫn còn nhưng nó không đầy đủ. Thế là mấy người gom lại toàn bộ sách giáo khoa mình có, rồi chia cho mỗi người vài quyển, xem xong họ sẽ đổi lại cho nhau.

Để ôn thi đại học mà chỉ xem mỗi sách giáo khoa chắc chắn là không đủ, bởi vì kiến thức trong sách chỉ là những kiến thức cơ sở nhất. Các bạn học của cô lại cùng nhau thảo luận, nói mọi người nên nghĩ biện pháp tìm kiếm thêm một ít tài liệu. Có một số người đã bắt đầu tìm tài liệu học từ tháng tám, tháng chín, bây giờ các cô mới tìm không biết có đuổi kịp nhịp điệu đó hay không. 

Ninh Lan có thể đi đâu tìm tài liệu? Thứ nhất, trong tay cô không có tiền, Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên có thể đồng ý cho cô ở nhà ôn tập đã là khá tốt rồi, muốn để bọn họ lấy tiền ra là không thể nào. Thứ hai, người cô quen biết thực sự không nhiều. 

Nghĩ tới nghĩ lui, cô lại nghĩ đến Lâm Kiến Đông. 

Ở trong thôn các cô, Lâm Kiến Đông là người có khả năng lấy ra được tài liệu ôn tập nhất. 

Nghĩ đến Lâm Kiến Đông, Ninh Lan lập tức cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. Cô không quá lo lắng, cầm sách giáo khoa mượn được về nhà, ngồi xuống chuẩn bị ôn lại các kiến thức cơ bản trước. Kết quả là sau khi mở sách giáo khoa ra, nhìn những hình học và các bài toán khác nhau trước mắt, cô lập tức rơi vào mông lung.  

Cô vẫn luôn chỉ nghĩ mình đường đường chính chính tốt nghiệp cấp ba, nhưng hình như cô đã quên, cô ở trường học chín năm cơ bản chưa từng nghiêm túc học hành. Mà những kiến ​​thức cơ bản trước mắt này, ở trong đầu cô càng không có bao nhiêu vết tích tồn tại. 

Cô bắt đầu học lớp một vào năm 1967, năm mà Cách mạng Văn hóa bắt đầu, và tất cả trường học đều đóng cửa để thực hiện náo cách mạng. Cũng là đeo cặp sách đến trường nhưng lại không học được gì ở đó, bởi vì học sinh không phải đang đấu tố giáo viên thì chính là tổ chức các buổi đi chơi. Cô tốt nghiệp trung học năm 1975, sang năm 1976 thì đại cách mạng chính thức kết thúc. Cô học năm năm tiểu học, hai năm cấp hai và cấp ba, tổng cộng chín năm nhưng đều ở trong cái thời kỳ đặc thù như vậy. Ở trường học, hầu như không có mấy người nghiêm túc học tập, việc nghiêm túc dạy văn hóa cũng có nhưng đều không phải nội dung quan trọng. 

Nhìn những kiến ​​thức trong sách giáo khoa, cô chỉ thấy ớn lạnh trong lòng.

Cô chỉ nghĩ người ta chỉ có kiến thức cấp hai cũng đi thi, mà cô có văn hóa cấp ba thì càng không có vấn đề gì. Nhưng ở một khắc mở sách giáo khoa ra cô mới chính thức ý thức được, đây không phải đang ôn tập, đây rõ ràng là bắt đầu từ con số không! 

Đương nhiên, nói bắt đầu từ con số thì có chút khoa trương, vì mấy đề bài đơn giản một chút cô vẫn có thể giải được. Chỉ cần cô không xa lạ với chữ Hán thì hầu hết đều nhận biết và có thể viết được một ít văn, nhưng đó là những câu cơ bản nhất. 

Nhìn những con số hình học trước mắt, lại nghĩ đến thời gian ôn tập chỉ có hơn một tháng, hai mắt cô bắt đầu hoa lên, đầu óc quay cuồng, quả thực muốn cắm đầu xuống. Có nhiều thứ khi tưởng tượng thì thấy dễ dàng, nhưng khi thực sự có được, chúng ta mới phát hiện ra mình không biết nên xuống tay từ đâu và mới biết được nó có bao nhiêu khó.

Nhưng cô không để bản thân gục ngã, cô hít sâu một hơi để ổn định lại chính mình, không thể còn chưa bắt đầu đã bỏ cuộc giữa chừng. Phải biết rằng những người khác cũng chả khá hơn cô là bao, đa số đều không học hành đến nơi đến chốn hoặc là bỏ học sớm, còn có người ra trường cả chục năm trời, tất cả bọn họ không phải đều giống như cô phải bắt đầu ôn tập lại từ tháng này sao. 

Tất cả mọi người đều giống nhau, đều ôn tập lại từ đầu, cô không kém họ chỗ nào hết, cô có thể làm được. 

Sau khi tự động viên mình như vậy, Ninh Lan hít sâu một hơi, siết chặt cây bút chì trong tay, nghiến răng bắt đầu buộc mình đọc sách.

* * *

Từ sau tết Nguyên Đán, Ninh Hương bắt đầu nhận thêu các tác phẩm nghệ thuật cao cấp, nhưng do mỗi ngày phải rút ra một khoảng thời gian để rèn luyện đọc sách và ôn tập nên cho đến nay cô mới chỉ làm được hai bức tranh thêu. Ở sau ngày thứ hai đăng ký, cô giao thành phẩm đã làm xong cho trạm thêu rồi lấy tiền chứ không lấy nguyên liệu mới.

Mặc dù các tác phẩm nghệ thuật cao cấp được làm rất chậm, nhưng đây là công việc đòi hỏi tinh tế, mỗi bức thêu làm ra phải tinh xảo nên cảm giác thành tựu khác hẳn so với trước đây. Hơn nữa, dù mất mấy tháng mới cho ra được một bức tranh thêu, nhưng tiền công nói chung vẫn cao hơn rất nhiều so với thêu những thứ lặt vặt.

Hiện tại không nhận việc thêu thùa về làm, bởi vì Ninh Hương định sẽ dành hơn một tháng tới đây cho việc ôn tập. Với tâm lý nước rút cuối cùng, cô muốn chải vuốt, củng cố lại tất cả tri thức cùng với nghiên cứu chuyên sâu hơn để bảo đảm lúc thi có thể vạn vô nhất thất.


Tiểu Yến cùng Thải Phượng không từ bỏ công việc thêu của mình, họ vừa thêu vừa kiếm tiền vừa ôn bài. Đương nhiên, thời buổi này có nhiều người đều vừa học vừa làm giống như hai người họ, bởi vì mọi người còn muốn ăn cơm. Thi đại học chưa chắc sẽ thi đỗ, nhưng bụng chắc chắn không thể bị đói.

Ninh Hương như đã hứa với Tiểu Yến cùng Thải Phượng, ban ngày tới xưởng thêu cùng ôn tập với hai cô ấy. Các cô cùng nhau xem sách rồi cùng nhau thảo luận đề bài, các thợ thêu vẫn là vừa thêu hoa vừa buôn dưa lê.

Có lẽ cảm thấy nếu mình ồn ào quá sẽ ảnh hưởng đến ba người đang ôn tập đằng kia, nên dù buôn dưa lê cũng không dám thoải mái quá. Chạng vạng sau khi các thợ thêu thu dọn đồ về nhà, Hồng Đào đưa chìa khoá xưởng thêu giao cho Ninh Hương và nói với cô, Tiểu Yến và Thải Phượng: "Ngày mai bọn chị không tới, gần đây thời tiết lạnh hơn rồi, nguyên liệu được phát cũng không nhiều nên ngồi nhà làm là được, xưởng thêu này nhường lại cho các em ôn bài". 

Ninh Hương, Tiểu Yến cùng Thải Phượng tỏ ra khá ngượng ngùng, nhưng thấy Hồng Đào muốn để các cô được ôn tập tốt nên ba người cuối cùng lôi kéo Hồng Đào và các thợ thêu khác nói câu cám ơn, khen họ là các chị gái tri kỷ.

Hồng Đào chỉ cười nói: "Đã đăng ký thì phải ôn tập cho tốt vào đấy, nói không chừng lại may mắn thi đậu ấy chứ".

Thải Phượng cười tươi: "Vâng, em cũng nghĩ vậy". 

Chờ đám người Hồng Đào đi rồi, Ninh Hương, Tiểu Yến cùng Thải Phượng đều nói về nhà ăn cơm trước. Cơm nước xong lại mang đèn dầu tới đây, bọn cô muốn thắp đèn tới đêm cùng nhau học bài, giành giật tất cả những thời gian có thể sử dụng được.

Trước khi Ninh Hương quay về nhà thuyền sau khi rời khỏi xưởng thêu, cô ghé đến phòng chăn nuôi một chuyến. Cô được Tiểu Yến cùng Thải Phượng giao cho việc hỏi Lâm Kiến Đông xem anh có muốn đến xưởng thêu để cùng ôn tập với các cô

sau khi tan làm mỗi ngày không.

Lâm Kiến Đông nghe Ninh Hương nói thì nở nụ cười đồng ý: "Được, lát nữa anh sẽ qua".

Chuyện này nói đơn giản vài câu là được rồi, Ninh Hương quay trở về nhà thuyền nấu cơm tối, ăn xong lại cầm đèn dầu chạy đến xưởng thêu, đúng lúc Tiểu Yến, Thải Phượng vừa đến. Ba người tiến vào xưởng thêu đốt đèn, ngồi xuống tiếp tục ôn tập và đọc sách.

Lật hai trang sách, Thải Phượng bỗng nhớ ra điều gì đó và hỏi Ninh Hương: "Anh ba Lâm có đến không chị?".

Ninh Hương cũng nhớ tới việc này, và khi cô nhìn lên đã thấy Lâm Kiến Đông đi tới với một chồng tài liệu ôn tập lớn. Anh mỉm cười ngồi xuống trước bàn trong tiếng chào hỏi của Tiểu Yến và Thải Phượng.

Câu đầu tiên sau khi ngồi xuống chính là: "Hai em ôn tập đến đâu rồi?". 

Ninh Hương thì anh không cần hỏi, vì hai năm qua cô vẫn luôn chăm chỉ học tập. Thật sự thì anh cũng không nghĩ tới, Ninh Hương đột nhiên cố gắng tự học và cũng tiêu nhiều tiền cho việc mua sách, kết quả là tất cả đều đụng phải kỳ thi đại học. 

Nếu không phải có Ninh Hương, chính anh bây giờ cũng không thể nhẹ nhõm như thế này. Vì giúp Ninh Hương học tập, lúc trước anh đã lôi hết toàn bộ sách giáo khoa cấp hai, cấp ba ra xem và ôn tập lại, đồng thời đánh dấu các lý giải về đủ loại kiến thức và giảng giải cho Ninh Hương những đề bài khó. Sau này khi Ninh Hương mua bộ sách "Tự học Toán-Lý-Hóa" kia, anh cũng gần như gặm xong toàn bộ. Mặc dù còn có không ít chỗ cần giao lưu học hỏi, nhưng tiến độ ôn tập của anh có thể nói là không mấy ai có thể so sánh được.

Trong khoảng một tháng tới, anh chỉ cần hệ thống lại toàn bộ kiến ​​thức, học thuộc những bài văn cần học thuộc lòng và tất cả các bài viết về các khía cạnh thời sự, chính trị, sau đó tập trung giải một số bài toán khó thì trên cơ bản là không có vấn đề gì lớn.

Tất nhiên, tiến độ của Ninh Hương cũng giống như anh. 

Tiểu Yến và Thải Phượng bị anh hỏi về tiến độ, cả hai ngượng ngùng gãi đầu và nói: "Hôm qua mới có thông báo, tối qua bọn em về nhà tìm được vài quyển sách, hôm nay mới bắt đầu xem….". 

Lâm Kiến Đông không hề tạo áp lực cho họ, anh chỉ nói: "Vậy thì ôn lại các kiến thức cơ bản trong sách giáo khoa trước đi. Khi nào các em ôn tập xong sách giáo khoa cấp hai, anh sẽ lấy sách giáo khoa cấp ba cho các em mượn. Hôm nay có khá nhiều người hỏi anh mượn sách, nên sách giáo khoa của anh đã bị mượn hết rồi".

Trong những năm qua, bởi vì đọc sách vô dụng nên hầu hết mọi người đều không cố ý giữ lại sách giáo khoa. Nếu không phải xé ra gấp máy bay, gấp thuyền lúc đi học, thì lấy ra bọc giấy hoặc là cầm đi bán đồng nát. Vì vậy, ngay khi có thông báo khôi phục thi đại học, có rất nhiều người chạy đôn chạy đáo khắp nơi tìm kiếm sách giáo khoa.

Tiểu Yến và Thải Phượng cũng là chắp vá lung tung, kiếm được mấy quyển sách giáo khoa cấp hai. Các cô ấy gật đầu với Lâm Kiến Đông rồi tiếp tục ôn tập mấy quyển sách giáo khoa mà họ có trong tay.

Còn Lâm Kiến Đông và Ninh Hương đã không cần xem lại sách giáo khoa, hai người ghé vào nhau cùng trao đổi, thảo luận về những điểm kiến ​​thức và các đề bài khó hơn trong bộ sách "Tự học Toán-Lý-Hóa", đồng thời giải quyết chúng. Sau phần trao đổi toán, lý, hóa, các tài liệu ôn tập của các bộ môn khác cũng được họ lấy ra cùng ôn tập chuyên sâu hơn.

Đến hơn chín giờ tối ai về nhà nấy, Lâm Kiến Đông nói với Ninh Hương: "Ngày mai anh sẽ đi tìm bạn học lấy hai bộ đề thi trở về, chúng ta cùng nhau làm rồi cùng nhau kiểm tra thử xem. Bạn anh nói cậu ấy vất vả lắm mới kiếm được một bộ đề thi, nên anh có nhờ cậu ấy in hộ hai bộ". 

Ninh Hương mỉm cười gật đầu với anh: "Được". 

Thế là ngày thứ hai sau khi ăn xong cơm tối, Lâm Kiến Đông lại đến xưởng thêu cùng với hai bộ đề thi. Chính anh giữ lại một bộ, đưa cho Ninh Hương một bộ, họ cùng ngồi xuống điều chỉnh lại nhịp thở và tâm tình, ổn định trải nghiệm cảm giác làm bài thi.

Lâm Kiến Đông và Ninh Hương cùng nhau làm bài thi, Tiểu Yến và Thải Phượng tiếp tục gặm sách giáo khoa.


Vào lúc Ninh Hương đang viết câu trả lời của mấy câu hỏi ngữ văn trên đề thi ra quyển vở, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa của xưởng thêu. Cô và Lâm Kiến Đông, Tiểu Yến, Thải Phượng cùng ngẩng đầu nhìn lên, thấy đó là Ninh Lan. 

Trong nháy mắt nhìn thấy Ninh Lan, Ninh Hương lập tức thu hồi tầm mắt, tiếp tục làm bài thi của mình. 

Ninh Lan cũng không phải đến tìm cô, cô ấy đứng ở cửa xưởng thêu chỉ nhìn Lâm Kiến Đông: "Anh ba Lâm, em có thể hỏi mượn anh một ít tài liệu ôn tập không? Xem xong em sẽ mang trả". 

Hiện tại Lâm Kiến Đông nhìn Ninh Lan không còn cảm giác một người anh lớn quan tâm đến đứa em gái nhỏ cùng thôn như trước nữa. Trên mặt không có ý cười thân thiện, nhưng cũng không keo kiệt, chỉ hỏi: "Em muốn môn nào?". 

Ninh Lan đứng ở ngoài cửa nói: "Môn nào cũng cần, anh có đủ không?". 

Chỗ Lâm Kiến Đông đúng thật là có đủ tài liệu ôn tập cho tất cả các môn học, từ lúc bắt đầu tháng tám, tháng chín anh đã đi tìm tài liệu, sau đó đốt đèn tới đêm để sao chép lại tài liệu. Sau khi sao chép tất cả các tài liệu ôn tập mà anh mượn được từ các bạn cùng lớp, anh sẽ đưa cho Ninh Hương xem sau khi xem xong.

Nghe Ninh Lan nói, anh xoay người tìm trong đống tài liệu ôn tập của mình, tìm ra tài liệu ngữ văn, lịch sử, và chính trị. Gộp tất cả sách lại, anh chuẩn bị đứng dậy đưa cho Ninh Lan.

Nhưng Ninh Lan đã đi vào trong, vì vậy lúc anh xoay người có thể đưa luôn cho cô. Anh nói: "Tạm thời chỉ có ngữ văn, lịch sử và chính trị, em xem xong nhớ trả lại anh, anh sẽ đổi cho em bộ khác. Số tài liệu này Tiểu Yến và Thải Phượng cũng muốn ôn tập sau khi xem xong sách giáo khoa".

Ninh Lan nhận lấy tài liệu, ánh mắt thoáng nhìn thấy trên bàn có một chồng sách ôn tập toán, là đại số và hình học phẳng. Vì vậy, cô lại nhìn Lâm Kiến Đông và hỏi: "Chỗ sách toán kia có thể cho em mượn xem không?".

Nói ra thì môn toán mới là môn trọng tâm và chiếm đầu to trong ôn thi đại học, đồng thời cũng là môn lấy điểm cao nhất và là ngành học mang lại hiệu quả rõ rệt nhất. Chỉ cần gặm được môn toán, có thể nói kỳ thi vào đại học đã thành công một nửa.

Lâm Kiến Đông chưa kịp nói gì, Ninh Hương đã trực tiếp đặt tay lên quyển sách toán, di chuyển nó đến trước mặt mình. Cô lạnh lùng nói mà không ngẩng đầu lên: "Đây là sách tôi bỏ tiền mua, tôi còn chưa xem xong".

Ninh Lan đứng đó nhìn không ra nghe không hiểu, chỉ cho rằng chị ta có ý kiến với mình nên không muốn cho mình xem thôi. Cô nhướng mày nhìn chằm chằm Ninh Hương, hai mắt đỏ lên, cắn chặt môi dưới không lên tiếng. Lát sau, cô thu hồi ánh mắt, hít nhẹ cái mũi và nói tiếng "cám ơn" với Lâm Kiến Đông rồi rời đi.

Trên đường về nhà, cô vừa đi vừa lẩm bẩm: "Lớp hai còn chưa học hết, chị ta có thể hiểu được bao nhiêu đại số cơ chứ? Xem cũng là xem uổng phí…..".

"Bày đặt học theo người ta đi thi đại học, thi cũng là thi uổng công…..". 

"Bỏ tiền mua sách cơ đấy, mua cũng là mua phí công….". 








–--- HẾT CHƯƠNG 45 –---





trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện