"Sở đại nhân, xin hãy nghe ta một lời.
”Nam tử áo xanh kia lại một lần nữa đi về phía trước, cùng nam nhân mặc áo giáp bảo vệ ngực kia đã một trái một phải đứng ở phía sau thiếu niên áo đen, tạo thành hình hình chữ Phẩm [1] bảo vệ hai bên phía sau hắn:[1]: chữ Phẩm 品"Hình ngục có quyền lợi thẩm vấn không sai, nhưng mang phụ nữ và trẻ em đi cũng không phải chuyện tốt.
”Hắn cười không ngớt:"Việc này không liên quan đến hai mẹ con này, thế tử nhà ta có thể làm chứng.
Không bằng thả các nàng rời đi trước, lưu lại vị chỉ huy sứ binh mã ti bắc thành này.
”Liễu thị vừa nghe lời này, trong lòng không khỏi căng thẳng.
Tuy rằng bà biết người này nói chuyện là muốn giúp mẹ con mình thoát thân, nhưng nếu Diêu Hồng ở lại nơi này, không biết sẽ có hậu quả gì.
Người của Hình Ngục vốn không ưa ông, nếu ông bị mang đi, chỉ sợ phải chịu chút khổ sở.
Nghĩ đến đây, trong lòng bà hoảng hốt, theo bản năng nhìn trượng phu.
Đã thấy Diêu Hồng nghe được lời này, ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
Thê nữ nếu có thể thoát thân tốt nhất, ông lưu lại chỉ cần không mất mạng, chịu chút khổ sở cũng không tính là đại sự.
Thấy Liễu thị nhìn về phía mình, không khỏi gật đầu với bà, ý bảo bà dẫn nữ nhi rời khỏi nơi này trước.
Diêu Thủ Ninh nghe mọi người nói chuyện, an tĩnh trốn sau lưng phụ thân.
Nàng có loại chắc chắn khó hiểu, Diêu Hồng lưu lại cũng sẽ không xảy ra đại sự.
Liên tiếp trải qua mấy lần dự cảm ứng nghiệm, lúc này nàng đối với dự đoán của mình mơ hồ có chút tự tin, thậm chí còn trấn an nhéo nhéo lòng bàn tay Liễu thị.
Tuy rằng trong lòng Sở Thiếu Trung đối với đề nghị của nam tử áo xanh thập phần không vui, nhưng thiết kỵ áo giáp đen phía sau hắn lại khiến Sở Thiếu Trung kiêng kỵ không thôi.
Hơn nữa vị thế tử này tuổi tuy nói không lớn, nhưng thái độ lại phá lệ cường ngạnh, nửa điểm không có đường xoay chuyển.
Sở, Lục hai nhà tuy nói có hiềm khích lẫn nhau, nhưng dù sao cũng không có khả năng thật sự vì một đôi mẹ con không quan trọng mà trở mặt.
Lão hoạn quan Trấn Ma Ti này còn ngồi ở một bên xem kịch vui, đại sự hôm nay, là ở trên chuyện vị thế tử này giết bình dân.
Về phần hai mẹ con này, trước tiên để cho các nàng rời đi cũng được.
Tạm nhịn khẩu khí này, tương lai lại tìm cách trả thù là được.
Vừa nghĩ tới đây, Sở Thiếu Trung tuy nói vẫn thập phần tức giận, lại hừ lạnh một tiếng, không lên tiếng nữa, xem như chấp nhận đề nghị của nam tử áo xanh.
Liễu thị nghĩ đến vẻ mặt lúc trước của trượng phu, tuy nói vẫn lo lắng cho ông, nhưng cũng không phải người không hiểu đại cục.
Biết lúc này mình mạnh mẽ lưu lại cũng chỉ là làm cho ông tăng thêm phiền não, lại không giúp được gì, còn không bằng đi trước rời khỏi nơi thị phi, để cho ông an tâm suy nghĩ phương pháp thoát thân mới là thượng sách.
Nghĩ đến đây, Liễu thị lấy lại bình tĩnh, nói:"Chuyện hôm nay, tuy nói không liên quan đến ta, nhưng ta cũng là nhân chứng, nếu Hình Ngục tiếp theo có vấn đề tìm ta, chỉ cần một đạo thủ lệnh, ta tùy thời nguyện ý ra mặt nói rõ việc này.
”Bà tuyệt đối không đề cập đến nữ nhi của mình, coi như là rõ ràng thái độ cùng thiếu niên áo đen lén lút cũng không có liên quan, không muốn liên lụy vào những đại nhân vật này tranh đấu.
Sở Thiếu Trung nghe lời này, trên mặt lộ ra sắc mặt tốt hơn vài phần, nâng cằm lên, lạnh lùng nhìn thiếu niên áo đen, vẻ mặt khiêu khích.
Thiếu niên kia cũng không để ý đến hắn ta, chỉ nghiêng người tránh ra, để cho mẹ con Liễu thị đi trước.
"Diệu Chân! "Liễu thị lôi kéo nữ nhi đi hai bước, đột nhiên nhớ tới chuyện gì, quay đầu lại.
Xa xa trên xe ngựa nhuốn máu, thiếu nữ mặc đấu bồng màu trắng còn ôn nhu vỗ vỗ lưng thiếu niên nôn mửa.
Diêu Thủ Ninh cũng theo mẫu thân quay đầu, nhìn thấy một màn này, trong lòng mơ hồ cảm thấy có chút quái dị.
Tuy nói sau khi tiểu Liễu thị qua đời, trưởng tỷ như mẫu, nhưng tỷ đệ hai người tuổi tác không chênh lệch nhiều lắm, thân ở trong hoàn cảnh ác liệt, một người sợ tới mức mặt không còn chút máu, nôn mửa không ngừng, một người lại thần sắc như thường, còn có thể ôn hòa trấn an người khác, nhìn thế nào cũng làm cho Diêu Thủ Ninh cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
"Cái gì?"Diêu Hồng thấy bước chân thê tử dừng lại, lại nghe Liễu thị nói cái gì, nhưng lúc trước toàn bộ tâm thần của ông đều đặt trên việc ngóng trông thê nữ rời đi, không nghe rõ.
"Đó là nhi nữ của Trí Châu.
”Liễu thị cắn cắn môi, hướng mặt về phía chiếc xe ngựa đâm vào tường kia, truyền lại một ánh mắt cho trượng phu.
Trí Châu là tên của tiểu Liễu thị, năm đó hai người thành hôn, từng định cư ở Nam Chiêu, Diêu Hồng đối với cô em vợ này cũng thập phần quen thuộc.
Trước đây tiểu Liễu thị gởi thư uỷ thác, Diêu Hồng cũng biết việc này, chỉ là cho rằng