Nói xong lời này, lại nghĩ đến Tô Diệu Chân.
"Thế nhưng hôm nay đi ra ngoài, không nghĩ tới sẽ gặp được Diệu Chân vào thành.
”Điều này trong mắt Liễu thị, quả thực là trùng hợp kinh người, thậm chí có chút không thể tưởng tượng nổi.
"Đều do tên tặc tử thay nàng đánh xe kia, không biết tại sao lại làm ngựa kinh hãi.
”Nếu như không có ngựa sợ hãi đụng vào đám người, sẽ không dẫn đến nam nhân kia phát điên đả thương người, tự nhiên cũng sẽ không nháo ra mạng người.
Cuối cùng người đánh xe kia bỏ chạy, để Diêu Hồng ở lại đó thu thập cục diện rối rắm không nói, tỷ đệ Tô Diệu Chân cũng bị chặn lại ở đó.
"Dì con! "Liễu thị nói tới đây, trong lòng căng thẳng, cơ hồ không dám nghĩ tiếp.
Bà cũng không ngốc, trong bức thư nửa năm trước của tiểu Liễu thị, muội ấy có giọng điệu uỷ thác, giống như đại nạn đang đến gần.
Hôm nay tỷ đệ Tô Diệu Chân một thân trắng thuần, "Tô Văn Phòng thoạt nhìn gầy xiêu vẹo, mệnh ngược lại rất cứng rắn, chỉ sợ muội muội đáng thương của ta! "Nói xong, Liễu thị liền đỏ mắt.
Bà đoán được tiểu Liễu thị đã qua đời, nói đến đây, liền lòng đau như xoắn, phát ra tiếng nức nở tinh tế.
"Nương đừng thương tâm.
”Diêu Thủ Ninh đã dự đoán về cái chết của tiểu Liễu thị trong giấc mơ của mình, đối với chuyện bà ấy có thể đã qua đời đã sớm có chuẩn bị tâm lý.
Lúc này thấy Liễu thị khóc đến thương tâm, không khỏi an ủi bà một câu.
"Con nói rất đúng, ta không thương tâm.
"Kỳ thực trong lòng Liễu thị cũng hiểu rõ, không muốn vào lúc này lộ ra thái độ yếu đuối, làm nữ nhi lo lắng.
Sau khi nghe Diêu Thủ Ninh an ủi, bà nhanh chóng thở ra một hơi, đè x uống tất cả tình cảm, khôi phục lại tính tình cường thế trước kia:"Bây giờ không phải là lúc ta buồn.
”Bà từ nhỏ đã mất mẹ, nắm giữ quyền quản gia xử lý công việc, cũng không phải là gặp chuyện chỉ biết khóc sướt mướt.
Sau khi phát ti3t một phen cảm xúc, rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh:"Cho dù như thế nào, ta muốn chính tai nghe được Diệu Chân nói với ta về tình huống của mẹ nàng, ta mới tin tưởng.
”Huống chi hiện tại Diêu Hồng còn chưa thoát thân, tỷ đệ Tô Diệu Chân bị cuốn vào trong sự kiện kia, cũng bị chặn lại hiện trường.
Tuy nói trước khi đi, Diêu Hồng đã bảo bà yên tâm, tất sẽ không để cho Tô Diệu Chân xảy ra chuyện, nhưng trước khi sự tình chưa giải quyết xong, trong lòng Liễu thị vẫn vô cùng lo lắng.
Người của Hình Ngục Ti không biết vì sao, vẫn luôn không ưa gì ông.
Hiện giờ bản thân Diêu Hồng cũng khó bảo toàn, làm sao có thể bảo vệ được hai tỷ đệ kia?Dưới tình huống lúc trước, bà chỉ vì không muốn trượng phu lo lắng nữa, mới cố gắng trấn định rời khỏi nơi đó, lúc này nhớ tới, lại giống như kiến bò trên chảo nóng.
"Vậy Lục thế tử thật sự nói với con, bảo con không cần lo lắng, cha con sẽ không có việc gì sao?”Vành mắt bà còn có chút đỏ, nhưng vẫn nhìn chằm chằm nữ nhi hỏi một câu.
Trong lòng Diêu Thủ Ninh cũng không phải vô cùng nắm chắc, nàng và Lục Chấp cũng không phải nói chuyện này.
Thế nhưng nàng biết lúc này là nửa điểm cũng không thể do dự, Liễu thị vừa dứt lời, nàng lập tức gật đầu, đáp một tiếng:"Có nói rồi.
”Liễu thị không nghi ngờ gì, thở phào nhẹ nhõm:"Vậy thì tốt rồi.
”Nói xong, bà lại lẩm bẩm:"Sau chuyện này, nếu cha con có thể bảo toàn được tính mạng, tỷ đệ Diệu Chân không có việc gì, ngay cả bị cách chức quan, cũng là chuyện tốt.
”Sau khi bà nói xong, bà không lên tiếng nữa.
Diêu Thủ Ninh cũng không nói nữa, mà là suy tư về những chuyện xảy ra mấy ngày gần đây.
Tuy rằng mặt ngoài nàng được Liễu thị trấn an, tin tưởng thế giới này cũng không có quỷ thần, nhưng kỳ thật nội tâm Diêu Thủ Ninh đã bắt đầu cảm thấy hoài nghi quan điểm này của Liễu thị, cũng mơ hồ cảm ứng được, hôm nay đủ loại nàng "nhìn thấy", có lẽ chỉ là một khởi đầu mà thôi.
Kể từ khi nghe xong câu chuyện của người kể chuyện, cuộc sống của nàng đã thay đổi hoàn toàn và không bao giờ trở lại sự bình tĩnh như xưa được nữa.
Trước đây nàng luôn ngại cuộc sống quá bình thản, không đủ kí ch thích thú vị.
Hiện giờ kí ch thích nối tiếp mà đến, ngược lại làm cho nàng có chút không biết phải làm sao.
Nàng phiền não chuyện của mình, cũng may Liễu thị cũng có nhiều chỗ đau đầu, không để ý đến sự an tĩnh khó có được của nàng.
Đông Quỳ bị dọa sợ, dựa sát vào Tào ma ma phát run, không lập tức ngất xỉu, đã coi như nàng to gan rồi.
Mọi người một đường không nói gì, xe ngựa một đường nhanh chóng đi ước chừng nửa canh giờ, mới trở lại Diêu gia.
Gã sai vặt canh cửa từ lâu đã nhìn xung quanh, vừa thấy chủ nhân trở về,