Vầng sáng lưu chuyển trên chữ Trấn mờ đi một chút, đồng tử Tô Diệu Chân trong nháy mắt mê mang, tiếp theo giống như là ý thức trở về, nhanh chóng chuyển hóa thành sợ hãi, chột dạ, sau đó gắt gao nhắm hai mắt lại, cho nên nàng ta không có chú ý tới, giờ khắc này vẻ mặt Diêu Thủ Ninh nhìn nàng ta mang theo vẻ kinh hãi.
Tất cả phát sinh trong chớp mắt, Liễu thị căn bản không phát hiện ra sự khác thường của hai thiếu nữ.
Khi bà nhìn rõ chữ to được viết bên trên chữ, bà phát ra một tiếng kêu kinh ngạc đến cùng cực.
"Tại sao có thể như vậy!"Ánh mắt Tào ma ma cùng Đông Quỳ cũng rơi xuống trên chữ kia, theo bọn họ thấy, trên tờ giấy này, thay vì nói là viết "Chữ", không bằng nói là nét bút được vẽ ngổn ngang lộn xộn không ra gì mà thôi.
Lực chú ý của mọi người đều tập trung vào thư pháp của Liễu Tịnh Chu, Tô Diệu Chân nhắm chặt mắt lại, cho nên không ai chú ý tới vẻ mặt Diêu Thủ Ninh lúc này, có chút không thể tưởng tượng nổi, giống như nhìn thấy được thần tích, đồng thời xen lẫn hoảng sợ, sợ hãi.
Thân thể Diêu Thủ Ninh theo bản năng ngửa ra sau, Đông đụng phải ván gỗ trong thùng xe ngựa, muốn cách Tô Diệu Chân xa hơn một chút.
Đáng tiếc trong xe nhỏ hẹp, nàng tránh cũng không thể tránh, trái tim "phanh phanh" nhảy loạn, đụng vào lồ ng ngực, phát ra tiếng vang thật lớn.
Lúc này sắc mặt nàng trắng bệch, thật sự sợ bị Tô Diệu Chân phát hiện mình không thích hợp.
Nhưng may mà Liễu thị kinh hô hấp dẫn sự chú ý của mọi người, nàng tranh thủ thời cơ quý báu điều chỉnh tâm tính.
"Cha ta tại sao lại như vậy!"Liễu thị tức giận muốn hộc máu.
Bà tuyệt đối không ngờ, Liễu Tịnh Chu đưa cho bà, còn lệnh cho bà nhất định phải bảo quản vật này cho thật tốt, vậy mà lại là một thứ tùy ý vẽ lung tung như vậy.
"Có phải ông ấy điên rồi hay không!" Nói xong, Liễu thị thò tay muốn cầm bức tranh chữ kia.
"Không thể xé!"Diêu Thủ Ninh vừa thấy tay bà giơ lên, hoảng sợ, vội vàng cúi người xuống, muốn bảo vệ bức tranh chữ kia.
Một màn lúc trước nàng nhìn thấy thật sự quá thần kỳ, sợ lão nương trong cơn giận dữ xé bảo bối kỳ dị quỷ bí này.
"Ai nói muốn xé?”Liễu thị không tự chủ được liếc nàng một cái, lập tức đẩy nữ nhi ra, có chút phiền muộn nhanh chóng cuốn bức tranh chữ này lên, lấy thái độ mắt không thấy tâm không phiền nhét vào trong ống trúc:"Dù sao cũng là đồ của ngoại tổ phụ con, ta làm sao có thể xé?”Tình cảm của bà đối với Liễu Tịnh Chu vô cùng phức tạp, đã có khúc mắc hôn sự năm đó, chán ghét ông nhẹ dạ cả tin vào lời sấm, tuổi già hồ đồ.
Rồi lại khi bà còn nhỏ, kính ngưỡng phụ thân phong nhã vô song giống như đại nho.
"Ngoại tổ phụ con có thể thật sự là hồ đồ, một bức tranh vẽ linh tinh như vậy, lại xem như bảo vật, bảo ta cất giữ cho tốt.
”Liễu thị nghiêng đầu ngẫm lại:"Chẳng lẽ là sau khi uống say vẽ lung tung? Tỉnh lại nhìn cũng không nhìn, cho là tuyệt phẩm một đời của mình, tương lai trở nên nổi tiếng thiên thu?”Bà càng nghĩ càng tức giận, lại có chút tức giận mình nhiều năm như vậy bởi vì giận dỗi, chưa từng mở bức tranh chữ này ra liếc mắt một cái, thế cho nên xảy ra sơ suất hôm nay.
"Có lẽ là gắn lộn?”Tào ma ma cũng nhìn thấy bức vẽ nguệch ngoạc lung tung kia, suy đoán:"Có lẽ là chữ viết thật sự của Đại tiên sinh để lại ở Liễu gia.
”Đông Quỳ cũng gật đầu, đồng ý với lời nói của Tào ma ma.
Diêu Thủ Ninh vẻ mặt ngạc nhiên, mở to hai mắt, hỏi:"Nương, người nhìn không ra viết cái gì sao?”"Thứ như vậy, làm sao có thể nhìn ra được viết cái gì?" Liễu thị cố nén phiền muộn, than thở nói:"Sợ là ngoại tổ phụ con tự nhận ra nó, chỉ sợ cũng không biết mình viết chữ gì.
”"Thật kinh khủng.
”Lúc bà nói lời này, cũng không nhìn mặt Diêu Thủ Ninh, bởi vậy bỏ lỡ khiếp sợ trên mặt Diêu Thủ Ninh, tiếp theo lại có chút đau đầu:"Ta cho rằng bức tranh chữ này thật sự là công lao mười năm khổ đọc của cha ta viết ra, còn muốn xem nó thành vật tao nhã, đưa vào Định quốc thần võ tướng quân phủ làm lễ vật.
”Nghĩ đến đây, Liễu thị không khỏi có chút sốt ruột:"Hiện tại, hiện tại phải làm sao bây giờ?”Xe ngựa đã xuất phủ một đoạn thời gian, huống chi cho dù quay