Liễu thị cảm thấy mình tùy tiện tới cửa tặng lễ, cho nên trước chỉ làm rõ thân phận và mục đích bà đến đây.
Sau khi trở về lại chuẩn bị lễ vật thật tốt, chờ phủ tướng quân triệu kiến, đến lúc đó biểu đạt lòng biết ơn chân chính cũng không muộn.
Hơn nữa bức tranh chữ của Liễu Tịnh Chu vốn được bà kỳ vọng rất lớn lại có sai sót, bà hạ quyết tâm không muốn ở lại lâu.
Bởi vậy trước khi Trịnh Sĩ tới gõ cửa, lời nói ban đầu dặn dò hắn là, sau khi gõ cửa nói ngắn gọn thôi, chờ người phủ tướng quân nhận lễ lập tức lên xe rời đi.
"! ! "Nào ngờ vừa nghe chữ Hôm qua, cứu mạng, làm cho sắc mặt gã sai vặt kia hơi biến đổi, lại nói một tiếng: "Mời khách quý chờ một lát.
”Lập tức không cho Trịnh Sĩ cơ hội từ chối, nhanh chóng đóng cửa lại, hiển nhiên là trở về truyền tin.
Trịnh Sĩ ngu người không hiểu nổi, quay đầu nhìn Liễu thị từ xa, không rõ mục đích phủ tướng quân giữ người.
Liễu thị cũng cảm thấy nghi hoặc khó hiểu, tuy bà ở cách xa, nhưng cũng nhìn thấy Trịnh Sĩ và gã sai vặt kia vừa nói xong, vẻ mặt gã sai vặt giữ cửa kia có chút không đúng, thậm chí còn quay đầu nhìn mình một cái, ánh mắt có chút kỳ dị.
"Chẳng lẽ chúng ta mạo muội đến đây, đã quấy rầy người của phủ tướng quân?”Bà quay đầu hỏi Tào ma ma một tiếng, Tào ma ma cũng hoang mang, nghe thấy lời này, lắc đầu.
Xa xa có tiểu thương vẫn nhìn chằm chằm bên này, thấy mấy người gõ cửa phủ tướng quân, không khỏi châu đầu ghé tai xì xào bàn tán, một mặt nhìn đám người Liễu thị, biểu tình kia cũng có chút không thích hợp.
Liễu thị dẫn theo hai nữ hài, mỹ mạo mỗi người mỗi vẻ, vốn vô cùng khiến người ta chú ý, hiện giờ lại bị người ta chỉ trỏ nghị luận như vậy, Tô Diệu Chân vội cúi đầu, kéo mũ đấu bồng của mình lên, che đi khuôn mặt xinh đẹp như chi lan kia.
Diêu Thủ Ninh ngược lại thản nhiên bị người nhìn chằm chằm, nàng từ nhỏ đến lớn, đã sớm quen với tầm mắt mọi người.
Bị người ta nhìn đến mức quá nhiều, nàng không chỉ không trốn, ngược lại trong lòng sinh ra một ý niệm, nói với Liễu thị:"Nương, con muốn ăn xâu mứt quả.
”Đồng thời nói chuyện, ngón tay nàng chỉ về một hướng, nơi đó có người ôm một cái giá cỏ, phía trên cắm đầy xâu mứt quả.
Trong lòng Liễu thị nghi ngờ thái độ của gã sai vặt giữ cửa tướng quân phủ, bị Diêu Thủ Ninh quấn lấy, nhìn người bán kẹo hồ lô kia cách cũng không xa, nơi này lại gần hoàng thành, liền không lo lắng lắm, gật đầu đồng ý, đồng thời phân phó nói:"Mang theo Đông Quỳ.
”"Thủ Ninh muội muội,"Tô Diệu Chân nghe đến đây, nhất thời lên tiếng: "Muội nếu muốn ăn cái gì, không bằng ta đến! "Lúc nói chuyện, nàng ta vươn tay về phía Diêu Thủ Ninh, dường như muốn quan tâm tiếp nhận ống trúc trong tay nàng.
Giọng nói không rõ lai lịch trên người nàng ta, lại nói muốn hủy diệt bức tranh chữ, Diêu Thủ Ninh nào dám để nàng ta chạm vào bức tranh chữ Liễu Tịnh Chu tự tay viết.
Thấy ta đưa tay tới, ngay cả tình tỷ muội mặt ngoài cũng không làm, giả vờ không nhìn thấy hành động của nàng ta, quay đầu đi về phía tiểu thương.
Tay Tô Diệu Chân rơi vào khoảng không, dường như có chút mất mát cúi đầu.
Liễu thị nhìn thấy cảnh này, ý cười trên mặt vừa thu lại, hạ quyết tâm sau đó tìm thời cơ, phải nói một chút với nữ nhi mới được.
Bầu không khí có chút xấu hổ, Đông Quỳ vội vàng đuổi theo phía sau Diêu Thủ Ninh:"Tiểu thư chờ em.
”Diêu Thủ Ninh cũng không để ý tới nàng, đứng trước giá cỏ bán hxâu mứt quả.
Người bán hàng rong kia còn rất trẻ tuổi, nhìn qua không tới hai mươi tuổi, người không tính là cao, nhưng bộ dạng rất thông minh, nhìn thấy Diêu Thủ Ninh tới, ánh mắt sáng ngời, lộ ra mười phần nhiệt tình.
Diêu Thủ Ninh chọn kẹo hồ lô, cảm giác được ánh mắt của người thanh niên này xuyên qua cái giá đỡ cắm kẹo, vụng trộm đánh giá mình, có chút kinh diễm, lại xen lẫn vài phần tò mò, sợ hãi.
Nàng mặc kệ hắn nhìn một lúc lâu, lạnh lùng quay đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, nhất thời làm người bán hàng rong kinh hãi, có chút kinh hoảng quay đầu lại.
"Ngươi nhìn cái gì?"Nàng hỏi một tiếng, chỉ thấy rặng mây đỏ kia từ cổ người bán hàng rong lan ra hai má, lỗ tai, dường như bị nàng trực tiếp hỏi như vậy, vô cùng xấu hổ.
"Tiểu thư đến bái phỏng phủ tướng quân?”Người bán hàng rong này dù sao cũng đi khắp các con đường ngõ hẻm, thường xuyên tiếp xúc với người khác, xấu hổ lúc đầu