Trần Trản và hệ thống mới duy trì trạng thái hoà bình an ổn.
Hệ thống mới khá thực dụng, chỉ cần mỗi ngày có thu vào giá trị tẩy trắng, Trần Trản muốn làm gì nó cũng không bận tâm.
Sau một trận mưa lớn, khí trời đột nhiên chuyển lạnh.
Hôm sau Trần Trản vẫn chưa ra khỏi cửa, nhìn chằm chằm màn hình tính toán biện pháp kiếm tiền mới.
Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ, Trần Trản khép lại máy vi tính, theo bản năng nghĩ rằng Ân Vinh Lan, mở cửa không ngờ lại là Lâm Trì Ngang.
"Để đây làm gì?"
Lâm Trì Ngang: "Thảo luận."
Trần Trản nhắc nhở: "Cách lần gặp trước của chúng ta, mới qua hơn hai mươi tiếng."
Lâm Trì Ngang ngồi xuống đối diện cậu, ghế tựa thô cứng làm chân mày theo bản năng cau nhẹ.
Trần Trản sợ trong phòng quá ngột ngạt, mở cửa sổ để một luồng gió mang hơi đất quát vào. Cũng may nắng sớm ấm người, làm cho cậu có thể tạm thời thoát khỏi chườm nóng: "Trong truyện hôm nay không có nhắc tới anh."
"Tôi biết." Lâm Trì Ngang phức tạp nhìn thoáng sang: "Tôi đã xem tin tức giải trí sáng nay."
Phạm vi ảnh hưởng từ một chương truyện của Trần Trản đã sắp vượt quá ekip truyền thông của minh tinh, Khương Dĩnh còn đang đóng phim trong rừng sâu núi thẳm, thần không biết quỷ không hay đã bị đưa lên hot search.
Rửa quả táo làm bữa sáng, Trần Trản vừa ăn vừa đợi câu sau.
Nhìn cậu gặm hết một nửa quả táo tây, Lâm Trì Ngang mới chậm rãi mở miệng: "Tháng ba năm ngoái, Tiểu Dĩnh nhận được một lượng lớn thư đe doạ, thậm chí đến cả dấu vân tay anh cũng không biết che giấu, nhanh chóng bị bại lộ; vừa qua một tháng sau, khi vừa được thả ra liền có mưu đồ lẻn vào phòng khách sạn của Tiểu Dĩnh, bị bảo vệ phát hiện đá ra ngoài."
Trần Trản khép mắt, nhẹ nhàng xoa xoa huyệt thái dương, nguyên thân làm không ít chuyện vô liêm sỉ, bị chỉ rõ trực diện làm tâm trạng rất chi khó tả.
"Tôi không phải đến để thanh toán nợ cũ," Lâm Trì Ngang liếc mắt nhìn cậu: "Tuy nhiên tác phong gần đây của anh đột nhiên trở nên thông minh hơn rất nhiều."
Trong lúc anh nói chuyện, Trần Trản chỉ là miễn cưỡng hơi hé mí mắt, không chút nào khác thường.
Tầm mắt Lâm Trì Ngang đảo quanh trên mặt cậu, đột nhiên đứng lên bước một bước về phía cậu: "Người có thể bỗng nhiên tỉnh ngộ, mà trí thông minh không thể tăng cao độ ngột, kỳ lạ vô cùng."
Trần Trản nhún nhún vai, tiếp xúc ánh mắt của đối phương đáp: "Thời gian quý giá, nói vào trọng điểm."
Lâm Trì Ngang ngồi xuống trở lại: "Thuần túy là đưa ra một câu hỏi, trả lời hay không là do anh."
Trần Trản đáp: "Bất hạnh bị yểm bùa, sau đó giải được thôi."
"..."
Đối diện không khí im lặng, Trần Trản vẫn giữ dáng dấp vững chãi như núi Thái Sơn, không chút thay đổi sắc mặt nói: "Đắm chìm trong bùa ngải, lấy chính mình làm thí nghiệm, sau đó tự học thành tài, giải cứu bản thân thành công."
Bịa chuyện lưu loát sinh động, vừa ngẩng đầu lại thấy Lâm Trì Ngang trầm mặt nghiền ngẫm, nghe anh dùng giọng khó đoán nói: "Theo tôi đi gặp một người."
Trần Trản nhíu mày: "Lời như vậy cũng tin?"
Lâm Trì Ngang đẩy ghế ra, trên tay còn cầm lên chìa khóa xe, đến khi anh đưa ra đề xuất đồng ý dùng một vạn mua lại một ngày dang dở của Trần Trản, người sau lập tức đáp ứng rất sảng khoái.
Mỗi người khi lái xe đều có phong cách riêng, Ân Vinh Lan làm người ta cảm giác rất vững vàng, Lâm Trì Ngang hoàn toàn tương phản, giành giật lấy từng giây, tốc độ thần tốc.
Dừng đèn đỏ, Lâm Trì Ngang dùng khoé mắt lưu ý vẻ mặt người ngồi ghế phó lái: "Chỉ vì vài đồng bạc, không sợ tôi gây bất lợi cho anh?"
Trần Trản ánh mắt nhìn thẳng phía trước: "Nếu như tôi mất tích, anh là đối tượng tình nghi hàng đầu của nhân dân cả nước."
Không biết có phải cố ý hay không, khi nói chuyện còn đồng thời động đậy cánh tay vừa bỏ thạch cao.
Đoạn đường tiếp theo, Lâm Trì Ngang chưa một lần chủ động mở miệng, Trần Trản tối hôm qua ngủ không ngon, đầu tựa vào cửa xe, bắt đầu chợp mắt nghỉ ngơi.
Đích đến là một biệt thự sang trọng, nói là biệt thự, bởi vì chiếm diện tích quá lớn, dùng từ trang viên để hình dung cũng không quá đáng.
"Muôn vàn tinh tú" là tiểu thuyết điềm văn, nhưng thiết lập cơ bản không hoàn toàn thoát khỏi màu sắc Mary Sue, Trần Trản sau khi xuyên qua đến thế giới này, là lần đầu tiên nhìn thấy kiến trúc xa hoa như vậy.
Tiến vào cửa chính liền có người tiếp đón, phong cách trang trí bên trong cũng không xốc nổi, Trần Trản nhìn nhiều mấy lần, bị vài món đồ trang trí hình dáng thú vị hấp dẫn ánh mắt.
Không dành cho quá nhiều thời gian ngắm nghía, Lâm Trì Ngang dẫn cậu trực tiếp xuyên qua hành lang dài dằng dặc bên trong biệt thự, từ cửa sau đi ra.
Một khoảng trời khác phản chiếu trong con ngươi Trần Trản.
Dừng chân lại, Lâm Trì Ngang dựa vào cạnh cửa, nhìn chăm chú phía trước.
Trần Trản theo tầm mắt nhìn sang, trên sân cỏ cách đó không xa có một vị phu nhân đang đứng, mặt trái xoan, da dẻ xinh đẹp khiến người ta dễ dàng quên đi tuổi tác thật sự.
"Đó là mẹ tôi."
Trần Trản ánh mắt sâu xa: "Dẫn tôi tới gặp cha mẹ, có phải là không hợp cho lắm?"
Lâm Trì Ngang xem nhẹ ý châm chích trong lời nói, hai hàng lông mày căng thẳng: "Gần đây người thay đổi rất lớn, anh nhìn kỹ một chút, xem có phải là bị yểm bùa?"
Che miệng không ngừng ho nhẹ, Trần Trản bị sặc vì lời anh nói.
"Mẹ tôi tính tình dịu dàng, xử sự ôn hòa," Lâm Trì Ngang liếc mắt nhìn cậu: "Gần đây lại chỉ vì một chương truyện cưỡng chế khoá thẻ ngân hàng của tôi, thỉnh thoảng buồn lo vô cớ, chất lượng giấc ngủ cũng không được khá lắm."
Trần Trản không biết nghe vào bao nhiêu, qua chốc lát mới nói: "Chỉ bởi vì mấy chuyện này, anh nghi ngờ dì ấy bị yểm bùa?"
"Đầu năm vừa làm xong kiểm tra sức khoẻ, cha tôi không thể lăng nhăng bên ngoài," Lâm Trì Ngang giữa chân mày gần như nhíu thành khe núi: "Biểu hiện khác thường này không hợp logic."
Anh không tin quỷ thần, cũng chỉ là mang tâm lý xem thử mới để Trần Trản đi một chuyến.
Vị phu nhân dường như cảm giác được ánh mắt khác thường, nghiêng mặt nhìn sang, lúc phát hiện con trai mình lại đang sóng vai cùng Trần Trản, ý thức được có việc không tầm thường.
Đối mặt trưởng bối trực tiếp đi tới, Trần Trản không thể lảng tránh, giữ nguyên tư thế đứng yên tại chỗ cũ.
Đợi bà đến gần, còn mang theo một mùi thơm nhàn nhạt bay thoảng qua.
Lâm Trì Ngang gọi một tiếng 'Mẹ'.
Phu nhân không truy hỏi, thu lại ánh mắt nhìn Trần Trản: "Hai đứa làm sao tụ tập cùng nhau?"
Bà từng thấy qua người trẻ