Trần Trản cũng không biết một chương truyện gây nên huyết án, lúc đem tiền thưởng đi đóng tiền điện, quản lý cười nói: "Tôi chưa thấy ai đi đóng tiền mà vui như cậu."
Trần Trản cười cười không đáp.
Khu dân cư này quy hoạch không được tốt, đường xe đi hầu như đều hỏng, Trần Trản theo con đường ngoằn ngoèo ra đến gần cổng, phát hiện hôm nay xung quanh thùng rác không một bóng người.
Cậu nhìn đồng hồ đeo tay, thường thường ông cụ kia đều ở tầm này ra nhặt ve chai.
Cắm chìa vào ổ khóa cũ kỹ, Trần Trản do dự một chút, sang bấm chuông cửa đối diện.
"Ai vậy –" bên trong vang lên giọng nói tràn đầy khoẻ mạnh.
Trần Trản mặt không cảm xúc quay người, lần nữa móc ra chìa khóa.
Đúng lúc này sau lưng có tiếng mở cửa, ông lão thò đầu ra, lúc nhìn thấy Trần Trản có chút ngạc nhiên.
"Đi nhầm cửa." Trần Trản để lại một câu xem như là giải thích.
Ông cụ con ngươi hơi chuyển, đang muốn mở miệng, liền nghe tiếng đóng cửa vang trầm.
Nhìn chằm chằm cửa đối diện vài giây, ông bất đắc dĩ chép miệng, quay vào trong phòng.
Tuy cùng kiểu thiết kế, phòng ở của ông so với Trần Trản còn ngăn nắp hơn, nguyên nhân gói gọn hai chữ đơn điệu.
Người đàn ông trẻ tuổi ngồi trên sofa đóng góp không ít nhan sắc làm cả phòng sáng hơn trông thấy, tóc y hơi dài hơn so với đàn ông bình thường.
"Hàng xóm?"
Ông lão gật gật đầu: "Cả ngày chỉ toàn ở trong nhà, nhưng xem ra tính tình không xấu."
Bởi vì thấy mình không đúng giờ đi nhặt rác còn có lòng sang đây xem ông.
Hàng xóm bên kia.
Trần Trản ngáp một hơi, ngẫm nghĩ một ngày làm việc mới.
Trong lúc trầm ngâm bỗng nhiên sinh ra chút tò mò, mở ra chương truyện nhìn một ít bình luận bên dưới, giữa thuần một màu thoá mạ thế mà cũng thấy được một ít sắc màu khác biệt.
【 Mxx: Người đọc nóng tính, online thúc ra chương. 】
【 Tuyết Báo Nhị Thế: Xin hỏi thời gian ra chương mới. 】
【 Làn tóc Maria: Thưởng đậm, ra chương mới mau lên! 】
...
Lượng người rất nhiều, muốn tất cả mọi người phát biểu đồng lòng gần như là mơ giữa ban ngày, tuy nhiên phản ứng này xuất hiện còn sớm hơn dự tính Trần Trản.
Vì để tránh khiếu kiện, toàn bộ nội dung dưới ngòi bút của Trần Trản đều là tả thực, cũng không có cảnh sốc quá mức hoặc mắng chửi nhân vật, thậm chí còn rất ít nhắc tới tên, phần lớn đều dùng đại từ nhân xưng.
Cậu từng dự tính, Khương Dĩnh là người trong showbiz, mà sang năm còn ra phim mới, hành động lần này của bản thân có thể nói là giúp đối phương lấy tiếng miễn phí, dưới tình huống không quá đáng hẳn cũng sẽ không bị cản trở trực diện.
Tâm tình Trần Trản hay lên xuống theo khí trời, nên cậu càng yêu thích đánh chữ lúc hoàng hôn, lúc chuẩn bị khép lại sổ tay, bên ngoài trời bỗng nhiên xuống sắc.
Cửa sổ để mở, cậu dường như đã có thể nghe đến tiếng tí tách mưa rơi.
Tâm tình thương cảm lên men một chút, Trần Trản mới ung dung đưa tay đặt trên bàn phím, bắt đầu gõ phần của hôm nay.
Vẫn là phong cách tả thực, dùng một đoạn rất dài miêu tả quá trình cậu bắt đầu dây dưa Khương Dĩnh, về cuối thì dành cho lần đụng độ đầu tiên của Trần Trản và nam chính, cũng chính là bạn trai tương lai của Khương Dĩnh:
Bất kể tôi tiếp cận em ra sao, Khương Dĩnh đều không nhìn tôi lấy một lần.
Trong lúc vô tình thoáng nhìn thấy ngón tay em có vết thương, tôi quyết định đi theo con đường dụ dỗ, trước tiên đi mua băng dán cá nhân.
Ở cửa hàng tiện lợi phía nam sân bay, tôi lần đầu tiên gặp được kẻ địch tương lai của cả đời này... Lâm Trì Ngang.
Anh ta, là con trai một nhà họ Lâm, thành thạo tiếng Anh, Pháp, Nga, Slovenia,... mười mấy ngôn ngữ khác nhau;
Anh ta, nội tâm sâu sắc lại lạnh lùng xa cách, ngay cả một sợi tóc đều tinh quý hơn người.
Số phận để hai bên tình cờ chạm mặt nơi đây, một cơn đố kị khôn tả từ lòng tôi cuộn trào, tại sao trên đời có người vừa sinh ra đã cao sang quyền quý? Có người dù nắm bao nhiêu bạc vàng cũng không thoát khỏi cái danh nhà giàu mới nổi?
Đúng ngay lúc này, tôi tận mắt trông thấy anh ta đưa ra một tờ một trăm, nói với nhân viên cửa hàng một tiếng không cần thối, xong vội vã rời đi.
Đây là cố tình nhục nhã tôi!
Là cố ý làm cho tôi xem! Chứng minh anh ta hào phóng!
Bằng không tại sao anh ta không chịu quét thẻ thanh toán?
Mới vừa đăng lên chưa tới nửa phút, vậy mà đã có vài bình luận, Trần Trản nhìn sơ qua hai lần:
【 Làn Tóc Maria: Không chê văn phong nổi, mà không hiểu sao cảm thấy tâm lý tác giả ở đoạn cuối đúng chuẩn cơm mẹ nấu! 】
【 Người Tình U Linh: Đồng ý +1. Logic cũng rất chặt chẽ. 】
Trần Trản nhắm mắt lại xoa xoa huyệt thái dương, tản đi cơn mỏi mắt.
Trận mưa này tới nhanh mà đi cũng nhanh, nếu không có hương cỏ đất pha trong gió, gần như không hề thấy vết mưa để lại.
Hưởng thụ gió mát một chốc, Trần Trản đứng lên vươn tay vươn chân, bắt đầu âu lo vì cơm tối.
Tự truyện còn chưa tới giai đoạn thu phí, chỉ có thể dựa vào tiền thưởng mà sống qua ngày, vừa trả xong tiền điện nước lại phải sầu vì ngày ba bữa.
Tiếng gõ cửa cộc cộc cộc đánh gãy suy tư, ngoài cửa là một khuôn mặt già nua.
Trần Trản theo bản năng nói: "Thùng rác dưới lầu không phải con móc."
Ông lão xua xua tay: "Không đến nói chuyện chú mày đoạt mối với ông."
Chỉ chỉ chai rượu xách theo: "Là của một đứa trẻ ngày xưa ông từng giúp đỡ mang tới, một