Sau khi hướng dư luận chuyển tốt, Trần Trản khi ra ngoài cũng thoải mái hơn rất nhiều, chủ yếu là không cần đeo khẩu trang để tránh sự chú ý nữa.
Ân Vinh Lan có thói quen chạy bộ buổi sáng, khi ở đoàn phim chung đụng lâu ngày với y, Trần Trản cũng không khỏi nhiễm phải thói quen giống nhau. Đêm qua ngủ không tồi, vừa tờ mờ sáng, đã chạy quanh khu dân cư vài vòng.
Khi trở về chạm mặt ông lão cửa đối diện, trong tay đối phương cầm một túi đầy chai nhựa.
Không thấy con chó cứng đầu kia, Trần Trản nhíu nhíu mày: "Đưa đi rồi?"
Ông lão gật đầu: "Chờ thằng nhóc ấy dạy dỗ nó đàng hoàng rồi trả lại ông."
Không nghi ngờ gì nữa, việc khổ sai này đã rơi xuống đầu Ân Vinh Lan.
Đồ nội thất Trần Trản đặt hôm nay cũng vừa đến, tuy ông lão cứ uyển chuyển từ chối mãi, nhưng một chiếc sofa nhỏ vô cùng mềm mại vẫn được nhét qua.
Tiêu Đồng sau việc hãm hại cậu đã bị toàn mạng chế giễu, Trần Trản cũng không thừa nước đục thả câu, chỉ lo chuẩn bị khai trương cửa hàng online.
Khi bắt đầu hoạt động cần ít nhất một nhân viên chăm sóc khách hàng và một nhân viên bán hàng, một số chủ cửa hàng lúc ban đầu kiêm luôn cả hai, mà tiếng tăm Trần Trản càng ngày càng tăng, khi hàng lên kệ thì một mình ôm đồm nhất định không xuể.
Nhưng trước mắt cửa hàng mới chỉ bán bùa hộ mệnh, thuê thêm người có hơi lỗ vốn.
Suy tư một chút, Trần Trản nảy ra ý tưởng: "1000 giá trị tẩy trắng, thuê mi làm nhân viên chăm sóc khách hàng."
Qua giây lát yên tĩnh, một thanh âm gần như có thể gọi là hung hãn vang lên:
【 Hệ thống:... Nói mớ gì vậy? 】
Dùng giá trị tẩy trắng nó phát đòi ăn bánh trả tiền với nó?
Trần Trản: "Mi có kinh nghiệm, bình thường cũng không có chuyện làm, hơn nữa hệ thống chẳng phải vốn là nhân viên chăn sóc khách hàng sao?"
Khác nhau chỗ nào?
Năn phút đồng hồ tiếp theo, Trần Trản gần như nghe được hết thảy lời lẽ thô tục mà đời này từng biết.
Chờ nó trút gần hết giận, Trần Trản mới bình bình thản thản nhắc lại chuyện xưa: "Năm 20XX, đã từng bỏ việc về quê thăm nhà ba ngày."
【 Hệ thống: Quất! 】
Tuy hoài nghi là nó đang mắng người, nhưng đã đạt được mục đích, Trần Trản không tính toán chi li.
Giữa tháng mười một, một cơn mưa tuyết làm ranh giới thu đông nhanh chóng nhạt nhoà, cửa hàng cũng vào một ngày như thế chính thức bắt đầu hoạt động.
Búp bê hộ mệnh nhờ hình tượng xấu xí đáng yêu mà được hoan nghênh ngoài mong đợi, cộng thêm ban đầu làm quảng bá không tệ, chưa được mấy phút đã có mấy ngàn lượt mua, đánh giá trên mạng phong phú đa dạng:
"Nghe nói có thể tránh bị bắt bớ, mua một cái, hi vọng né được giáo viên giám thị."
"Phía trên lộ mặt rồi nhé."
"Đã report."
"Khuyên ông đừng làm thế, lúc trước tham gia fan meeting trúng một con. Khi đi thi có đem nó theo, gian lận xong giành được thành tích nhất trường, bây giờ sắp phải đại diện trường đi thi cấp khu vực."
"Xin hỏi thiên tài trên đó, còn sống không?"
Trần Trản xem xong lắc lắc đầu, tính toán thu nhập, chuyển cho Ân Vinh Lan một vạn, ghi rõ trích từ tiền bán búp bê, cảm ơn đối phương đã giới thiệu một xưởng gia công có uy tín.
Hệ thống không có chức năng giao hàng, Trần Trản không muốn lãng phí thời gian vào việc này, đơn giản chi thêm một khoản để xưởng trực tiếp phân phối.
Khai thác thành công lĩnh vực mới xong xuôi, rốt cuộc mới có thời gian mà thở một hơi.
Kiên trì chạy bộ buổi sáng đã một thời gian, nhưng có vẻ hoàn toàn vô dụng, nặn nặn cánh tay yếu ớt, chân mày Trần Trản không nhịn được cau lại.
-- Lượng cơm tăng nhiều, cân nặng không tăng.
Trước thực tế tàn khốc, cậu dự định dùng một phương pháp rèn luyện miễn phí, đi tìm ông lão đối diện cùng nhau nhặt rác.
Cửa chỉ khép hờ, treo một tấm vải bố làm rèm cửa, bên trong truyền ra âm nhạc khá êm ái.
Trần Trản vào cửa rồi không đồng tình nói: "Thế này không an toàn."
Ông lão xua xua tay, không để bụng lắm: "Trong phòng này của ông chẳng được bao nhiêu thứ đáng giá."
"Phường trộm cướp không về tay trắng." Trần Trản nhắc nhở.
Dứt lời bắt đầu phổ cập kiến thức an toàn cho ông.
Ông lão bị nói mãi mà bất đắc dĩ, chỉ có thể gật đầu liên tục.
Cả ngày của ông chỉ bao gồm nhặt ve chai và uống trà đọc sách, tự do thoải mái.
Sau khi biết mục đích đến đây của Trần Trản, ông lão vui vẻ ra mặt: "Nhặt ve chai sao tính là vận động được, còn không bằng con chạy thêm vài vòng quang chung cư."
Trần Trản nở nụ cười: "Một người vận động có chút nhạt nhẽo."
Ông lão đã sớm biết rõ lối sinh hoạt của cậu, có nhiều chỗ cẩn thận tỉ mỉ, mà cũng có rất nhiều mặt không rập khuôn cứng nhắc. Đột nhiên ông nghĩ đến một chuyện, hỏi: "Tờ giấy ông đưa con lúc trước còn không?"
Trần Trản theo phản xạ hỏi: "Tờ giấy nào?"
Ông lão híp mắt một cái: "Tờ ghi thông tin liên lạc của luật sư."
Trần Trản khẽ xoa xoa chóp mũi, đáp án không cần nói cũng biết.
"Chuyện di chúc không thể qua loa." Ông nghiêm túc nói: "Trong thời gian ngắn có lẽ chưa cần. Nhưng nhỡ đâu chung cư này sập, con tránh kịp một lần, ít nhất cũng phải biết làm sao tiếp nhận tài sản ông để lại."
"..."
Ví dụ kiểu khó đỡ gì thế này?
"Di chúc?" Một thanh âm từ ngoài truyền đến.
Có người vén rèm cửa lên, cất bước đi vào.
Trần Trản biểu cảm lập tức trở nên phức tạp, chậm rãi mở miệng: "Một trong những ích lợi của việc đóng cửa là có thể phòng ngừa nghe trộm."
Ông lão gật đầu, ở điểm này hoàn toàn nhất trí với cậu.
Người tới chính là Ân Vinh Lan. Hôm nay y mặc quần màu đen theo kiểu thường phục thông thường, mà lại nổi bật lên đôi chân vừa dài vừa thẳng. Lúc này đang cau mày đăm đăm nhìn ông cụ: "Có phải thân thể không thoải mái không?"
Ông lão khá bất đắc dĩ nói: "Sao con lại tới đây?"
Ân Vinh Lan không trả lời, ông biết không dễ qua loa chuyện này, đơn giản nói rõ đầu đuôi sự việc: "Thân thể ông dù có một vài chỉ số không đạt tiêu chuẩn, nhưng tổng thể vẫn khoẻ mạnh."
Ý bảo y không cần phải lo lắng.
Qua hồi lâu sau, Ân Vinh Lan mới chậm rãi nói: "Vậy thì tốt rồi."
Ông lão và Trần Trản không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm. Ngay một giây sau đó, Ân Vinh Lan ngồi lên chiếc ghế sofa nhỏ Trần Trản mới đưa sang, ánh mắt sâu kín tối tăm: "Chuyện di chúc là sao?"
Trần Trản mới biết hơi này thở ra quá sớm.
Không rõ chuyện ẩn khuất trong đó, ông lão tuỳ ý giải thích nói: "Để ngừa bất trắc, chọn người thừa kế tài sản trước."
Một câu đơn giản nói rõ toàn