Từ lúc Trần Trản buông lời thật lòng, hệ thống không buồn phản ứng cậu nữa.
Trần Trản cũng không quan tâm lắm, hỏi một câu: "Mi chơi hết hơi rồi sao?"
Như trước không một lời đáp.
Chương truyện hôm qua nhận được hưởng ứng tương đối không tồi, trên mạng tuy vẫn một mảng mắng mỏ, nhưng ít ra không còn hoàn toàn phản đối.
Suy luận người đàn ông mũ lưỡi trai rốt cuộc là ai mỗi người một kiểu, thậm chí có suy đoán thái quá rằng Lâm Trì Ngang cải trang.
Dân mạng A: Tổng giám đốc cuồng si và ảnh hậu tương lai, cặp đôi này kích thích nhường nào!
Dân mạng B: Không biết mọi người còn nhớ không, ở cửa hàng tiện lợi, tổng giám đốc vung tờ một trăm xong vội vã rời đi. Nói không chừng là vì phải làm cải trang, theo dõi Khương Dĩnh.
Dân mạng C: Ôi, mùi máu cô gái này sao ngọt ngào đến thế... Không kìm được tự biên ra tiểu thuyết trăm vạn chữ.
Sức mạnh internet khá chi thần kỳ, trong vòng chưa đầy một buổi tối, có người đào ra Lâm Trì Ngang khi còn nhỏ từng bị tai nạn xe cộ, suýt nữa mất máu quá nhiều mà chết. Có dân mạng thậm chí còn cho rằng có lẽ anh bị mắc chứng khát máu nhẹ.
Tiêu đề # Lâm Trì Ngang, máu # thần tốc nhảy lên top.
Trần Trản nhìn thấy sự phát triển này xong thật sự sản sinh nghi hoặc giây lát.
Cư dân mạng ngày nay có năng lực phân tích thật sự là... quá mức đáng sợ.
Mà càng đáng sợ hơn chính là khi cậu xem từng luận điểm luận cứ được liệt kê ra xong, suýt nữa cũng bị thuyết phục.
Theo sức đẩy đưa của internet, lượng người đến xem truyện có xu hướng tăng vọt.
Trần Trản liếc nhìn tổng kết tiền thưởng, cân nhắc có nên tăng thêm đồ ăn.
"Tiểu Trần." Ông lão ngoài hành lang kêu một tiếng.
Trần Trản mở cửa, ông hôm nay mặc một bộ quần áo tương đối rộng rãi: "Bạn cũ của ông mời ông đi cưỡi ngựa, muốn cùng đi xem chút không?"
Trần Trản: "Có bao cơm không?"
Ông lão gật đầu.
Trần Trản: "Chờ con đi thay quần áo khác."
Không khí bên ngoài nhìn chung vẫn tươi mới hơn trong phòng ít nhiều, Trần Trản khẽ hít một hơi, quay đầu nhìn ông lão: "Thân thể ông như thế, cưỡi ngựa không sao chứ?"
Ông xua tay: "Không cưỡi ngựa, nhưng có thể thưởng thức."
Ngoài dự đoán, Ân Vinh Lan cũng có mặt, y đứng trước một chiếc xe việt dã, như một cây trúc ngọc kiên cường, nhẹ nhàng đón nắng, hấp dẫn không ít người qua đường chú ý.
Trần Trản: "Xe không tồi."
"Mượn của bạn." Ân Vinh Lan giúp bọn họ mở cửa xe: "Xe của tôi không thích hợp tới trại ngựa."
Trần Trản như lơ đãng hỏi ông cụ: "Ân tiên sinh trước giờ cũng thường cùng ông ra ngoài như vậy?"
"Thằng này bận lắm," ông xua tay: "Vì khoảng thời gian trước ông sinh bệnh, nó đem một phần công việc của nó giao bớt cho người khác, mới có chút thời gian trống."
Ân Vinh Lan phụ trách lái xe, vặn bớt điều hoà xe đang đặt nhiệt độ quá thấp, cười cười nói: "Sau này con sẽ thường tới thăm ông bù."
Ông lão từ chối: "Chú trọng công việc."
Trần Trản không phân được người này có ý xấu hay không, chỉ nói: "Tôi làm việc tự do, thường ngày có thể giúp đỡ chăm sóc đôi chút, Ân tiên sinh không cần đặc biệt dành thời gian."
Ân Vinh Lan cười ôn hòa: "Vậy thì làm phiền cậu."
Xe dần dần chạy rời thành phố, chờ đến một cái ngã tư đường, ông lão vô tình nhìn thoáng thấy Trần Trản vẫn luôn dùng di động xem định vị, mở miệng nói: "Vinh Lan biết đường."
Trần Trản ngẩng đầu lên: "Tìm đúng định vị của mình rất quan trọng."
Phòng ngừa bị bán đến nơi khỉ ho cò gáy nào.
Ông cụ hơi sửng sốt, sau lại vui vẻ nghiêng nghiêng ngửa ngửa: "Không ngờ con còn rất dí dỏm."
Ân Vinh Lan từ kính chiếu hậu nhìn thấy Trần Trản đầy mặt nghiêm túc, khẽ lắc đầu cười.
Trang trại ngựa trống trải bằng phẳng, không thấy đồng cỏ chăn dê bò linh tinh, chỉ có cây cỏ hơi chút khô vàng.
Ông lão đi vào gặp bạn bè trước, đối phương là một người trung niên hơn bốn mươi tuổi, nhìn thấy ông khá mừng rỡ, cùng nói chuyện mấy câu xong, lần lượt cùng Ân Vinh Lan và Trần Trản bắt tay, tỏ vẻ chào hỏi.
Người trung niên dẫn bọn họ tham quan trại ngựa, vừa vặn gặp phải mấy người nâng một con ngựa ra ngoài, là một con ngựa con màu đỏ thẫm, đã không còn hô hấp.
Người trung niên thở dài nói: "Thời tiết khó khăn, mấy ngày trước đã có vài con ngựa bị nhiễm bệnh không qua khỏi."
Ông cụ liếc mắt nhìn màu lông: "Là một con ngựa tốt, nhưng đáng tiếc."
Trung niên: "Con gái tôi không đành lòng, định tổ chức tượng trưng một đám tang rồi xử lý sau."
Ân Vinh Lan nhàn nhạt nói: "Không nhanh chóng xử lý, dễ làm ảnh hưởng đến tâm tình du khách."
Người trung niên ngẩn ra.
Ân Vinh Lan: "Nhìn thấy xác ngựa con, có thể gợi lên ít nhiều lòng cảm thông khó nói."
Người trung niên sau khi nghiền ngẫm cũng cảm thấy có lý, bảo nhân viên khi đi nhớ tránh chạm mặt khách hàng.
Trần Trản đứng ở một bên, quan sát thấu triệt biểu cảm của mọi người, từ lúc nhìn thấy xác ngựa con, Ân Vinh Lan luôn không chút biến sắc. Cậu cuối cùng cũng biết cảm giác không khoẻ trên người đối phương từ trước đến nay bắt nguồn từ đâu, mọi hành vi cử chỉ của Ân Vinh Lan đều rất có lễ độ, nhưng bản thân y lại tựa hồ vô cùng thờ ơ đạm mạc.
Dường như nhận ra có sự chú ý đặt tại trên người mình, Ân Vinh Lan hướng Trần Trản nhìn lại.
Bị bắt tại trận, Trần Trản không chút hoang mang nói: "Ân tiên sinh nhìn có vẻ rất am hiểu kỹ thuật cưỡi ngựa."
Đổi đề tài cũng không cao minh, Ân Vinh Lan cũng chưa thừa nhận hoặc phủ nhận, mà chỉ hỏi: "Từ đâu nhìn ra?"
"Chân dài."
Không biết có phải Trần Trản gặp ảo giác, lúc cậu nói xong câu đó, Ân Vinh Lan híp híp hai mắt, bên trong lộ ra ánh sáng khá sâu xa.
Người trung niên cùng ông cụ không nghĩ nhiều, cho đấy là cách người trẻ tuổi nói chuyện với nhau, trung niên cười nói: "Đi, đi chọn ngựa."
·
Một bên khác của trang trại, một doanh nhân núc ních tạo dáng chụp mấy kiểu ảnh xong, đặt roi ngựa sang bên, vẫy vẫy tay với con trai.
Thiếu niên trông rất giống ông, hình thể thì hơi gầy một ít.
Doanh nhân chỉ cho cậu một hướng.
Thiếu niên nhìn xong đậu xanh một tiếng: "Đó không phải là Trần Trản? Chính là cái thằng hư đốn, mấy năm trước còn muốn theo đuổi nữ thần Khương Dĩnh của con."
Vừa dứt lời, lập tức bị một bàn tay chắc nịch vỗ mạnh một cái sau gáy: "Chú ý kỹ, ba có chỉ cho con nhìn thằng nhóc đó sao?!"
Thiếu niên xoa đầu, lúc này mới chú ý tới người đàn ông bên cạnh Trần Trản, lẩm bẩm nói: "Giống như đã gặp ở đâu."
Doanh nhân thấp giọng nói: "Tiệc mừng thọ bác Triệu của con."
Thiếu niên có ấn tượng, hôm đó người này gửi quà xong nhanh chóng đi ngay, vừa ra đến cửa bị chính mình đang cúi đầu chơi điện thoại va vào một phát: "Con còn nhớ lúc đó nhìn ba rất sốt sắng, còn gấp gáp xin lỗi, sau đó thì sao?"
Doanh nhân: "Có biết ông nội con