Cạch!
Lực tay thái rau của Khương Dĩnh hơi nặng, rau cần đứt đoạn theo tiếng vang, một vài giọt nước bắn rơi trên thớt.
"Ví dụ rất sinh động," Khương Dĩnh mỉm cười: "Nói tiếp đi."
Trần Trản có chừng có mực.
"Dì thích anh như vậy," Khương Dĩnh nhíu nhíu đôi mày thanh thoát: "Không bằng giúp tôi nói ngọt cho dì trao lại vòng tay gia truyền của con dâu?"
Cô là chế nhạo, nhưng Trần Trản lại nghiêm túc hỏi: "Có phải chiếc vòng vàng có khắc chim phượng?"
Âm thanh thái rau lập tức lớn hơn.
"Dì ấy có lấy ra một lần," Trần Trản nhàn nhạt nói: "Nghe nói truyền thống của nhà họ Lâm là đến lễ cưới chính thức mới trao lại."
Im lặng một hồi, Khương Dĩnh bỗng nhiên nói: "Nếu đang ở thời cổ đại, tôi nhất định sẽ cho chồng mình nạp thêm anh."
Không ngờ đột nhiên buông lời chế nhạo, Trần Trản lỡ tay cho hơi nhiều giấm vào rau trộn.
Không để mắt cảnh này, Khương Dĩnh lẩm bẩm nói: "Không có con cái cạnh tranh, chồng lại không thích, còn có thể giúp hiếu kính cha mẹ chồng..."
Có thể nói là sự kết hợp hoàn hảo.
Tay nghề nấu nướng của Khương Dĩnh rất tốt, hai người dần dần dừng phí lời, ăn ý phối hợp, nhanh chóng cho ra lò một bàn cơm trưa phong phú.
Trong phòng khách, Lâm Trì Ngang nhìn hai người họ một trước một sau đi ra, một người còn đeo tạp dề, một người thì bưng thức ăn, khung cảnh vừa hài hoà vừa ấm áp.
Trong lúc nhất thời, bị tức đến phát cười tại chỗ.
Trần Trản còn chưa đến mức được voi đòi tiên, tỏ ý buổi chiều có hẹn, không ở lại cùng dùng bữa.
Ba Lâm mẹ Lâm đi tới huyền quan, Lâm Trì Ngang bất đắc dĩ cắm tay trong túi đứng một bên.
Ba Lâm liếc mắt nhìn anh, Lâm Trì Ngang hơi chỉnh lại thái độ, đứng thẳng người ngay ngắn.
"Người ta sắp đi rồi, ít nhất chào một tiếng." Mẹ Lâm buồn cười nói: "Sao mà cứ cáu kỉnh như con nít?"
Lâm Trì Ngang vung tay có lệ, mặt không chút biểu cảm nói: "Hoan nghênh lần sau quang lâm."
Vừa dứt lời, sau gáy lập tức bị vỗ một cái.
.
Trần Trản cũng không nói dối, khoảng mấy ngày trước cậu đã hẹn cùng ăn tối với Ân Vinh Lan.
Chiêu giảm nửa giá món thứ hai rất độc đáo, cố ăn thêm một phần thì lãng phí, không ăn lại thấy có lỗi với bản thân.
Tầm quan trọng của bạn bè nhờ thế hiện rõ.
So với lần Ân Vinh Lan bao hết khách sạn Đức Mã để xin lỗi, lần này xem như khá khiêm tốn.
Trong các món tây Trần Trản tương đối chuộng mì Ý, ăn được lửng bụng, thuận miệng tán gẫu thu hoạch gần đây.
Nghe tới việc cậu đang tu luyện nấu nướng ở nhà họ Lâm, Ân Vinh Lan lộ ra nụ cười hơi bất đắc dĩ: "Ý hay."
Thời điểm tính tiền Trần Trản không chỉ chủ động trả, mà còn tặng một chiếc móc khoá, cười híp mắt hỏi: "Cảm động không?"
Ân Vinh Lan thành thật nói: "Nghĩ đến tranh thêu trên cửa nhà cụ ông năm ngoái."
Nụ cười Trần Trản cứng lại, nhưng cũng nhanh chóng dùng ngữ điệu tương đối tự nhiên nói: "Gần đây kinh tế thị trường trì trệ, tôi chuẩn bị viết truyện song song."
Kênh sách nói vì Sám Hối Lục kết thúc mà không còn tấp nập như trước, tài nấu nướng cũng không thể một sớm một chiều tốt lên ngay.
Ân Vinh Lan mơ hồ có thể đoán được râu ria: "Viết thêm một truyện?"
"Anh bạn nam thần của tôi." Trần Trản giới thiệu: "Trong truyện sẽ không xuất hiện tên thật, nhưng chứa đựng cảm xúc chân thành."
Bốn mắt nhìn nhau, Ân Vinh Lan không khỏi cười nói: "Hot search có thể bỏ qua tôi sao?"
Trần Trản gật đầu: "Chúng ta không có tiếp xúc trên phương diện làm ăn, thân phận của anh sẽ không dễ bị đào ra."
Ân Vinh Lan gật đầu: "Được."
Đáp ứng quá trôi chảy dứt khoát, làm Trần Trản có chút không tự nhiên.
Nguyên nhân thúc đẩy Ân Vinh Lan đáp ứng chỉ có một, y luôn cảm thấy có chút chướng mắt khi nhìn Lâm Trì Ngang và Trần Trản cùng lên hot search, muốn thế thân đạp người nào đó xuống.
Truyện mới đưa lên âm thầm lặng lẽ.
Trần Trản đính một ghi chú dưới phần giới thiệu truyện: Dựa trên câu chuyện có thật, nếu có sự việc hoặc cá nhân tương tự... Chắc chắn không có tương tự.
Bởi vì viết song song, lo rằng văn phong quá giống nhau sẽ gây lẫn lộn hai bên, truyện mới không theo lối kể hoang đường như trước, mở đầu bằng phương thức bình dị:
Tôi tên Trần Trản, đã từng yêu mà không thành một nữ thần, từng là kẻ địch của một tên công tử giàu có.
Nhưng rất ít người biết tôi còn có một người bạn thân.
Chuyện tôi sắp kể chính là chuyện về tôi và anh bạn nam thần này.
Vì có liên quan đến sự riêng tư của người trong cuộc, chúng ta xin gọi anh ấy là Ân Bá.
Ân Bá, tổng giám đốc của một công ty, sở hữu tài sản trăm tỷ. Người anh cao hơn mét tám, có một khuôn mặt điển trai.
Tuổi trẻ đẹp trai còn lắm tiền, nhưng đáng tiếc trong đôi mắt kia lại không chứa đựng tình cảm của nhân loại.
Mà tôi thì khác hẳn.
Từ lần đầu tiên gặp anh ta, tôi không hề bị khí thế mạnh mẽ của anh khuất phục.
Nào ai ngờ được, tôi bất khuất lại làm anh hứng thú, lúc đó anh ấy mặc một chiếc sơ mi rất bình dị, ánh mắt nhìn tôi vô cùng nghiền ngẫm.
...
Trước đây Trần Trản vẫn luôn tránh việc miêu tả nhân vật, lần này thì lại cố gắng dùng không ít chi tiết để bồi đắp. Ân Vinh Lan thuộc kiểu người nhìn qua không có tính công kích, mà lại có thể cười cười bẫy chết người không chớp mắt, thế nhưng hình tượng được thể hiện trong truyện, càng thiên về hướng giám đốc bá đạo.
Nam Cực Tinh có lượng độc giả chủ yếu là nữ, trước mắt thị trường của phong cách giám đốc ngớ ngẩn xem như không tệ.
Trần Trản một ngày ra liên tục hai chương mới, tỉ mỉ giới thiệu bối cảnh ở trại ngựa lúc trước, miêu tả tư thế hiên ngang oai hùng của đối phương khi gặp phải bọn cướp.
Hình tượng ngớ ngẩn và bá đạo sát cánh bên nhau. Vì để cho nhân vật càng khắc sâu vào lòng người, Trần Trản thuê hoạ sĩ thiết kế một bảng tính cách nhân vật đồ sộ, độ nổi tiếng của truyện nhất thời tăng vọt.
Hết thảy chậm rãi đi vào quỹ đạo.
Biến cố phát sinh ở một tuần sau lễ tình nhân.
Sau khi "Sám Hối Lục" kết thúc tuy còn nằm trên top đầu doanh số tiêu thụ, mà thứ hạng của truyện đã rơi xuống thứ tư.
Nhưng chỉ sau một buổi tối, nó đột nhiên nhảy lên đỉnh lần nữa, bất kế lượng khen thưởng hay nạp mua, đều năm ở vị trí dẫn đầu.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra số liệu không bình thường.
Biên tập liên lạc với cậu trước tiên, uyển chuyển gợi ý lượng mua không bình thường, số liệu của lượt lưu trữ cũng không bình thường.
Trần Trản ngồi trong phòng, nhất thời cũng không nghĩ ra nguyên nhân.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa hồi lâu, cậu mới lấy lại tinh thần, đứng dậy đi qua.
Đập vào mắt đầu tiên là bao thức ăn được hơi giương lên, Ân Vinh Lan cười nói: "Tôi đoán cậu chưa ăn tối."
Trần Trản mời y vào cửa, quay người đến cạnh máy tính than thở: "Năm nay số tôi cứ không may."
Lúc nghỉ trưa Ân Vinh Lan có nghe thấy mấy nhân viên tán gẫu, nên dò hỏi cậu gần đây có đắc tội với ai không.
Trần Trản lắc đầu: "Tiêu Đồng bị công ty đóng băng không gây nổi sóng gió, Trần Như thì mới vừa xuất viện." Dừng lại một chút rồi bổ sung: "Huống chi bọn họ bây giờ đều tránh tôi như rắn rết."
Ân Vinh Lan chỉ chỉ thức ăn trên bàn, biểu thị chắc bụng mới tương đối quan trọng.
Trần Trản mất tập trung ăn mấy đũa: "Có lẽ là chắn đường người nào."
Năm mới lên hot search quá nhiều, đối với người muốn tranh sự