Rất ít người thật lòng quan tâm cảm xúc của một người khác, dân mạng theo đuổi sự thú vị, Trần Trản sẽ cho bọn họ một đáp án thú vị.
Quả nhiên ngay sau đó, những người vừa đòi cá cược bắt đầu trêu nói đây là một màn cung đấu quy mô lớn.
Thời điểm Vương Thành đến sắc mặt thoang thoáng vui mừng: "May mà anh phản ứng nhanh."
Đã có người định lợi dụng tình thế lúc đó để kích war.
Trên lý thuyết Trần Trản là người bị hại, nhưng ít nhiều vẫn có ảnh hưởng.
"Tính anh quá cứng," Vương Thành cười khổ nói: "Trước mắt không ai dám chủ động đề xuất hợp tác với chúng ta."
Như dự liệu, Trần Trản vẫn chưa tỏ vẻ ngạc nhiên bao nhiêu: "Trước tiên cứ nắm lấy thứ có sẵn trong tay."
Vương Thành cũng có cùng ý tưởng: "Dư luận đang đứng về anh, phía thương hiệu chắc chắn không muốn lớn chuyện đến mức mọi người đều biết, nhất định phải tỏ thái độ rõ ràng."
Gã trước kia còn lo rằng tâm lý Trần Trản sẽ có khúc mắc, không muốn hợp tác với mối này nữa.
Trần Trản lắc đầu, ra hiệu có việc gì thì cứ liên hệ.
So với bồi thường, phía thương hiệu càng thiên hướng một điều nhịn là chín điều lành, mức độ đãi ngộ vẫn rất được.
Trần Trản đón chào một điểm đột phá nho nhỏ trong đời, lần đầu tiên ký hợp đồng có hạn hơn một năm.
Ưu điểm khi có công ty bắt đầu bộc lộ.
Mặt khác, không như ngày trước lên hot search như dạo phố, phốt của cậu trên mạng lũ lượt không dứt, nhưng vì còn chưa xuất hiện cái nào có sức bùng nổ quá lớn, Trần Trản đều dùng thái độ bàng quan.
Công việc và đời sống cá nhân không bên nào chịu buông tha cho cậu.
Ký hợp đồng hoàn tất, Trần Trản dành ra chút thời gian nghỉ ngơi làm tổng vệ sinh nhà cửa, thời điểm nhìn thấy bệnh án Ân Vinh Lan để lại, tạm thời đặt dụng cụ lau nhà qua một bên.
Nhìn đăm đăm bìa hồ sơ bệnh án trọn mười giây, Trần Trản nhíu mày, suy tư --
Anh ta bệnh, mình là thuốc.
Chín bỏ làm mười, đây là một lời tỏ tình.
Còn chưa kịp nghĩ kỹ, hệ thống đã nhảy nhót trong đầu kêu la không thể, Trần Trản không buồn phản ứng, cậu gặp chuyện không thích trốn tránh, suy nghĩ kỹ càng rồi hẹn đối phương ra gặp mặt.
Thành danh rồi cũng kéo theo không ít phiền nhiễu, bây giờ ra ngoài phải chọn lúc trời tối mịt, muốn nói chút chuyện cũng phải đặt phòng riêng.
Áo khoác được treo một bên, Ân Vinh Lan chỉ mặc một chiếc áo lông, cổ áo kiểu chữ V làm lộ ra xương quai xanh và chiếc cổ thon dài, có vẻ gợi cảm khó tả.
Trần Trản ngồi xuống cạnh y, không vào thẳng chủ đề: "Ăn gì không? Tôi mời."
Sau khi đồ ăn bưng lên đầy đủ, phát hiện tất cả thức ăn trên bàn đều là đồ chay.
Ân Vinh Lan nhìn cậu, Trần Trản khẽ gật đầu, tỏ ý hiểu được... Thỏ đây muốn ăn thỏ gần hang.
Ân Vinh Lan cười đến cứng còng, chờ mong đáp án.
Không khí dần dần lắng đọng lại.
Quan hệ giữa hai người họ rất phức tạp.
Không đơn giản chỉ là bạn bè, càng không hẳn gọi là tình yêu, tựa như bên nào cũng có đôi chút, rồi lại không đủ sâu sắc.
Trần Trản nhẹ nhàng thở dài, còn gì đáng ngại bằng cục diện hiện tại?
Đang trong lúc trầm tư, hệ thống ba lần ngăn cản phủ định liên tục. Bị phiền đau cả đầu, cậu không khỏi hỏi: "Mi bất mãn cái gì?"
【 Hệ thống: Em, em cũng thích anh! 】
"..."
【 Hệ thống: Tuy rằng kí chủ thường thường ghẻ lạnh, thi thoảng dùng thủ đoạn thương tổn lợi dụng em, nhưng đôi lúc vô tình anh lại đối tốt với em, làm em nảy sinh cảm giác ỷ lại. 】
Mi mắt Trần Trản nhảy giật... Đây chẳng phải là hội chứng Stockholm?!
Cậu bên này đang đứng hình vì màn bày rỏ đột ngột, Ân Vinh Lan bên khác thì cảm thấy thời gian chờ đợi hơi dài, âm thanh cất lên rất nhẹ, giọng đầy yếu đuối: "Tuần trước tôi đã gặp bác sĩ tâm lý, bác sĩ nói phục hồi rất tốt. Chỉ cần khoảng thời gian này ổn định vượt qua, sẽ không cần phải chuyển sang khoa tâm thần."
Dịch ra là, một khi gặp phải đả kích nặng nề, tình hình sẽ chuyển biến nghiêm trọng.
【 Hệ thống: Em cũng bệnh nữa! 】
Trần Trản xoa xoa ấn đường... Một đôi Lâm Đại Ngọc?
Qua một chốc, ngẩng đầu nhìn Ân Vinh Lan, cánh môi giật giật: "Chúng ta có thể thử..."
Lời còn chưa dứt, trong đầu truyền đến một cơn đau nhói, âm thanh cuối cùng nghe thấy trước khi hôn mê là tiếng ly nước trong tay rơi xuống đất.
Tựa như đang đứng trong một hồ nước bùn, không chìm không nổi.
So với thân thể, ý thức đã tỉnh lại trước, trong thế giới tối đen, Trần Trản dò dẫm bước đi.
Không biết trải qua bao lâu, rốt cuộc xuất hiện một thanh âm khác: 【 5000 giá trị tẩy trắng bồi thường đã chuyển đến. 】
Âm sắc khan khan tiêu điều, khác với khi trước.
Trần Trản: "Hệ thống mới?"
【 Hệ thống: Đối tác trước của ngài đã được xác nhận mắc hội chứng Stockholm, bị cưỡng ép giải trừ trói buộc trục xuất trở về. 】
Trần Trản không còn lời nào để nói.
【 Hệ thống: Tương lai sắp tới, xin cho tôi được tận sức trung thành phục vụ vì ngài. Xin ngài yên tâm, tôi đã sắp về hưu, không bị bọn nhỏ mê hoặc được. 】
Trần Trản quan tâm chính mình đến khi nào mới có thể tỉnh lại hơn.
Nghi hoặc chưa hỏi ra miệng, bỗng nhiên có thể cảm nhận được ánh sáng chiếu trên da nóng rát, thân thể dần dân khôi phục tri giác, Trần Trản chầm chậm mở mắt trên giường bệnh.
Bên giường có một bóng người, Trần Trản giơ tay lên, người kia lập tức nắm chặt: "Đỡ chút nào chưa?"
Trần Trản gắng gượng ngồi dậy, cổ họng khô khốc.
Ân Vinh Lan rót cho cậu ly nước, có nước thấm giọng, mới mở miệng lại, hỏi thăm tình trạng thân thể của mình.
Ân Vinh Lan ánh mắt phức tạp: "Bác sĩ nói là chấn động não."
"..." Hơi thất thần nháy mát, Trần Trản mờ mịt: "Sao có thể?"
Thời điểm vừa chụp CT xong, lúc Ân Vinh Lan nhận báo cáo cũng không thể tin tưởng.
Bác sĩ hỏi han trước khi bệnh nhân ngất đi có gặp phải chuyện bất ngờ gì không.
Ân Vinh Lan đưa ra câu trả lời phủ định.
Bác sĩ: "Trước khi bất tỉnh cậu ấy đang làm gì?"
"Chúng tôi đang ăn cơm với nhau," Ân Vinh Lan: "Tôi thổ lộ với cậu ấy."
Sau đó người ta bất tỉnh nhân sự.
Còn nhớ lúc đó ánh mắt bác sĩ vô cùng sâu xa.
Trần Trản giả vờ ngẫm nghĩ, sau đó nói: "Có thể là do hôm qua tôi bất cẩn đập đầu trúng tủ, lúc đó cũng không để ý nhiều."
Không cần biết lời này là thật hay giả, ít nhất đạt được hiệu quả an ủi.
Sau khi tỉnh lại bác sĩ theo quy trình đến dò hỏi, xác định cậu hoạt động không gặp khó khăn, biểu thị về nghỉ dưỡng là được, nếu thật sự không yên lòng cũng có thể nằm viện theo dõi.
Trần Trản không chút do dự chọn phương án thứ nhất.
Làm thủ tục xuất viện xong xuôi, Ân Vinh Lan lái xe đưa cậu về nhà, vì ra chuyện bất ngờ nên không cố tỏ bày nữa.
Hai người tán gẫu một