Trước khi không khí rơi vào tĩnh lặng, cấp dưới tâm lý vững vàng kiến nghị: "Không thì ngài thi đăng ảnh với anh ấy?"
Trần Trản chỉ đi leo núi thôi, còn ngài có thể cưỡi máy bay riêng chu du thế giới.
Đương nhiên nửa câu sau có chết cũng không dám nói ra miệng.
Ân Vinh Lan liếc anh một cái: "Trẻ con."
Cấp dưới chiêm nghiệm nói: "Ngày xưa tôi với vợ chiến tranh lạnh, cũng dùng việc đăng ảnh để khoe khoang chứng minh bản thân mình sống tốt hơn người kia."
Ân Vinh Lan còn lâu mới mụ đầu, nhìn tờ lịch trước mặt nói: "Lịch làm việc rất kín kẽ."
Cấp dưới kinh nghiệm phong phú nói: "Có thể photoshop."
Trên thực tế, Trần Trản cũng không phải chơi đến quên trời quên đất, chỉ vì xem dự báo thời tiết thấy thành phố Y sắp tới có một đợt không khí lạnh, muốn lánh nạn mà thôi.
Trong lúc thăm thú, trọng tâm công việc của cậu vẫn đặt ở viết truyện như trước.
Lâm thời quyết định ăn bữa khuya, vừa chờ mì vừa lướt di động một chốc, nhìn thấy Ân Vinh Lan hiếm hoi mà đăng tin cập nhật.
Trong bức ảnh đối phương đứng giữa núi tuyết mênh mông, sương mù mông lung một mảnh trời, trên tay y vững vàng nâng một con chim hung hãn.
Trần Trản đánh giá: Con điêu này quá đỉnh!
【 Hệ thống: Bút pháp châm biếm quá sâu cay! 】
Trần Trản: "Châm biếm cái gì?"
【 Hệ thống: Ảnh nhìn là biết photoshop, kí chủ nói anh ta điêu quá. 】
Trần Trản vẫn chưa xem ảnh phóng to, không phát hiện vấn đề, nghĩ nghĩ thấy bình luận đúng là dễ làm người hiểu lầm, chuẩn bị gỡ bỏ.
Đáng tiếc chậm một bước, Ân Vinh Lan đã trả lời: 【... Đây là thần ưng Andes. 】
Trần Trản vội vã bình luận lại: Thần ưng này quá đỉnh!
【 Hệ thống: Kí chủ đối đáp quá đỉnh! 】
Một lúc lâu sau, không hề nhận được hồi đáp, Trần Trản cẩn thận từng li gửi thử một tin nhắn, xác định không bị block thì mới xoá bỏ.
Vẫn còn suy tư nên chủ động gọi một cuộc hay không, chóp mũi giật giật, nhận ra thời gian úp mì đã hơi lâu.
Ăn uống xong rồi dọn bàn, chuyện chim chóc cứ thế quên sạch sành sanh.
Trần Trản nổi lên chút tâm tình, tiếp tục chương mới dở dang của Nam Thần --
Một lòng muốn cho Ân Bá debut hoành tráng, nhưng nhà đầu tư không góp sức, tôi lại không đủ tiền lăng xê.
Suy ngẫm một phen, hẹn Ân Bá cuối tuần đi dạo phố.
Đây là một con phố kỳ diệu, vì quá đỗi phồn hoa nên thường có nhiều người chuyên chiêu mộ nghệ sĩ nhắm tới người đi đường lui tới nơi đây.
Thậm chí có không ít người nổi tiếng còn cố ý ăn mặc đẹp đẽ, chờ cho người khác chụp trộm.
Lấy danh đi mua sắm, tôi dẫn Ân Bá tới tới lui lui trên phố hơn trăm lần.
Chân đã sắp gãy, mà vẫn không nhận được một tấm danh thiếp nào.
Khi đi ngang qua một tủ kính, tôi dừng bước lại, nhìn ảnh phản chiếu mà ngạc nhiên ngẩng đầu: "Sao anh lại đi kiểu chữ bát?"
Ân Bá mặt không biến sắc: "Vì trông dễ thương."
"..."
Thế là một ngày trắng tay.
Trời tối, đường phố dần dần trống trải, thậm chí mặt đường còn rơi lại không ít rác.
Khi đi ngang qua một thùng rác, bất ngờ quấy nhiễu hai con chó hoang đang tận hưởng cuộc sống về đêm trong bụi cỏ.
Chó là loài rất kỳ lạ, khi đứng trước mặt chúng, dù chúng có lớn con đến đâu, cũng sẽ không cảm thấy có gì nguy hiểm.
Nhưng mà đôi khi...
Chỉ liếc mắt nhìn một cái, tôi tức khắc đưa ra quyết định: "Chạy!"
Phía sau chó sủa không ngừng, Ân Bá vậy mà còn rớt lại hai mét.
"Tăng tốc lên." Tôi gầm nhẹ nói.
Thói quen là một thứ đáng sợ, Ân Bá bây giờ vẫn chạy theo dáng chữ bát.
"Trần Trản."
Anh ấy gọi tên tôi.
Nghĩ rằng anh muốn tôi chờ, đang định chậm chân lại, đã nghe Ân Bá nói: "Mật khẩu thẻ ngân hàng của tôi là XXXXXX."
...
Trước khi đăng lên, Trần Trản đột nhiên cảm thấy lúc trước Ân Vinh Lan quả thật hi sinh không nhỏ vì giả nghèo, cũng không biết rốt cuộc làm sao sửa lại dáng đi bình thường.
Tạp chí số mới phát hành vào cuối tháng.
Nhan sắc của Trần Trản khi qua bàn tay điểm tô của thợ chụp ảnh toả sáng ngời ngời.
Để làm một trợ lý tổng giám đốc xứng chức, phải luôn hiểu rõ nhu cầu của sếp trên.
"Ngài có cần mua lại toàn bộ tạp chí phát hành trong thành phố không?"
Ân Vinh Lan cau mày: "Không có giá trị gia tăng, mua một đống giấy về trữ làm gì?"
Cấp dưới nghẹn lời.
Ân Vinh Lan: "Nếu rảnh rỗi như vậy, lo chú ý tình hình giá vàng hôm nay đi."
"..."
Vẻ mặt cấp dưới sượng cứng, thầm nghĩ tâm tư tình cảm của tổng giám đốc sao khó phán đoán đến thế, miệng nhanh hơn não, không nhịn được nói: "Ngài tuổi rắn phải không?"
Ân Vinh Lan hơi ngạc nhiên: "Tôi có nói với cậu?"
Cấp dưới nở nụ cười: "Đoán bừa ấy mà."
Lật mặt nhanh như vậy, nói không phải xà tinh thì ai tin?
Muôn người vạn mặt, Ân Vinh Lan sâu không lường được, fan Trần Trản cũng không tốt hơn chỗ nào.
Nhìn chằm chằm Weibo đột nhiên xuất hiện fansite Đăng fans, tâm trạng của cậu vô cùng phức tạp.
Nếu phân loại đàng hoàng, Trần Trản thuộc kiểu nổi vì tai tiếng, vậy mà fan lại ca ngợi cậu là ngọn đèn sáng, có thể xem như tự vả mặt.
May rằng tạp chí vừa lên kệ đã được tranh nhau mua hết sạch, khi Vương Thành đến thông báo cười toe toét: "Lần này thắng quá đẹp, ấy vậy mà lúc trước không ít người ngậm tiền lèo lái bảo thất thu."
Lượt phát hành đợt đầu không nhiều, với chuyện trong dự liệu này Trần Trản không buồn ngẩng đầu lên: "Ồ."
Vương Thành cố gắng tránh nhìn kim chỉ trên tay cậu, nhưng không hiểu sao độ tồn tại của thứ này quá mạnh, bụm mặt lại ngăn cho cơ mặt run rẩy: "Sao bỗng dưng đi làm thủ công?"
Trần Trản: "Bùa hộ mệnh bản nâng cấp."
Vương Thành cũng từng thấy đồ Trần Trản trên mạng, nổi tiếng vì xấu xí đáng yêu, mà trạng thái sau khi nâng cấp... Hoàn toàn từ xấu xí biến thành tà ác.
Trần Trản may xong sắc mặt bất biến giơ lên: "Thấy sao?"
Vương Thành biểu đạt ý kiến một cách uyển chuyển: "Anh có thể cho nó thêm một cái đuôi, hai cái sừng, thậm chí gắn thêm cái chân thứ ba... Tại sao lại làm thành hình tượng Kuchisake-onna?"
Trần Trản: "Đẹp."
Thẩm mỹ vặn vẹo nhường nào!
Mục đích Vương Thành tới là đưa quần áo riêng để cậu mặc khi ra ngoài vào tuần tới, dặn đi dặn lại đừng tự phối đồ theo gu thẩm mỹ của bản thân.
Trần Trản bình tĩnh tiễn người tới cửa: "Yên tâm."
Tinh thần trách nhiệm cơ bản với hợp đồng của cậu vẫn có.
Theo thường lệ gửi một bùa handmade cho Ân Vinh Lan trước, còn lại đem đến xưởng làm mẫu sản xuất.
Trần Trản mở give away trên Weibo, chỉ cần bình luận là có cơ hội nhận được một bùa hộ mệnh miễn phí.
"... Bé này trông độc đáo quá."
"Thật ra... cũng không quá muốn quay trúng."
"Nếu trúng thưởng có thể đổi thành ảnh kí tặng riêng được không?"
Không quan tâm ý kiến đại chúng, đêm đó lập tức rút thăm, đồng thời lần lượt tag người được trúng, kèm theo một chuỗi tung hoa chúc mừng.
Giải quyết xong đợt phúc lợi này, Trần Trản nâng