Từ chối tiếp tục suy nghĩ về vấn đề cao thâm này, Trần Trản nhìn rất thoáng, không thân không thích, sống ở đâu cũng như nhau.
Thế giới trong sách và thế giới hiện thực, cũng không khác nhau quá nhiều.
Huống chi nơi đây còn có Ân Vinh Lan, tính ra đã có lời.
Chín giờ tối, sắc trời đã tối hẳn, Trần Trản nhận được bưu kiện của đối tác, bên trên cung cấp tỉ mỉ những khu vực có thể hợp tác trồng dưa với nông dân, để chính cậu lựa chọn.
Trần Trản không có kinh nghiệm buôn hoa quả, chuẩn bị đi theo con đường lời ít bán nhiều, chất lượng dưa nhất định phải tốt. Nên so với nông dân trồng dưa, cậu càng để ý đến nơi sản xuất.
Lúc tập trung sàng lọc kỹ lưỡng, Ân Vinh Lan đã đi chợt quay lại.
Trần Trản mở cửa nhìn thấy y, hơi ngạc nhiên.
Ân Vinh Lan: "Để quên đồ."
Trần Trản nhìn quanh phòng một vòng, cuối cùng thấy bên điện thoại bên cạnh chậu hoa, lấy qua cho y: "Đây..."
Lời bỗng khựng lại, Ân Vinh Lan chẳng biết lúc nào đã thay xong giày đi tới.
"Cảm ơn." Nhận điện thoại rồi bỏ vào túi.
Trông y không giống chuẩn bị rời đi, Trần Trản nghi ngờ hỏi: "Đừng nói là anh cố ý để quên điện thoại?"
Tiếp theo lại lấy cớ đêm khuya, ở đây một đêm.
Ân Vinh Lan lắc đầu, tỏ vẻ nào có.
Trong lời có bao nhiêu phần đáng tin, chỉ trong lòng đương sự mới rõ.
Trần Trản hơi trầm ngâm: "Ban đêm lái xe không an toàn, hay cứ ở lại đây đi?"
"Được."
Trả lời dứt khoát, đến thời gian suy nghĩ cũng không.
Trần Trản cười ha hả, mở tủ tìm đồ đánh răng mới, để ra một bên: "Xin cứ tự nhiên."
Dứt lời cầm áo choàng tắm xoay người đi tắm rửa.
Vòi sen vừa vặn ra, hơi nước trong phòng tắm nhanh chóng dâng lên.
Sương mù lượn lờ, đèn còn đang mở, Trần Trản có thể hình dung bên ngoài nhìn thấy đường nét như ẩn như hiện ra sao.
Ngày tốt, cảnh đẹp, huống chi đôi bên vừa trút bầu tâm sự một giờ trước, cậu không ngại cho đối phương thêm một cơ hội nữa.
Nhưng mười phút qua đi, bên ngoài không hề có chút động tĩnh.
【 Hệ thống: Đừng đợi làm gì, anh ta phát hiện tài liệu kí chủ đặt dưới máy vi tính, đang bận đắn đo. 】
Tài liệu?
Trần Trản nhớ ra tài liệu cốt lõi dùng toàn bộ giá trị tẩy trắng đổi về lần trước, xem không hiểu nên thuận tay đặt dưới bàn phím.
【 Hệ thống: Anh ta đã thấy ba dòng đầu. Wao! Không thể tin được, cơ hội tắm chung ở ngay trước mặt, vậy mà đi chọn tri thức khô khan! 】
【 Hệ thống: Ôi chao ôi! Đã xem xong tờ đầu tiên, nghĩ lại ký chủ đến một cái công thức cũng không hiểu nổi, trình độ văn hoá thấp đến nhói lòng. 】
Lời thuyết minh như đã từng quen, Trần Trản cảm thấy như đã gặp tình cảnh này đâu đó.
Mặc áo tắm thắt dây lưng bước ra, tiếng mở cửa đột ngột làm Ân Vinh Lan chớp nhoáng để đồ về vị trí cũ.
Trần Trản như đang phát sáng dưới ánh đèn.
Áo tắm hờ hững trên người, dây lưng lỏng lẻo quanh eo, bọt nước chảy xuống làm toàn thân thêm cuốn hút.
Nhưng ánh mắt Ân Vinh Lan vẫn không ngừng liếc trộm về hướng máy tính.
Trần Trản không nói câu nào, lấy bản thảo năm ngoái lật xem, khi thấy đoạn suối nước nóng, nụ cười đọng lại.
Bảo sao lại thấy quen thuộc --
Ngày trước ở suối nước nóng, nghe lời xúi giục của hệ thống thử thăm dò tình cảm Ân Vinh Lan, kết quả y và Lâm Trì Ngang suýt đấm nhau vì tập tư liệu sống.
Ra là đã có tiền án.
Bầu không khí quá tĩnh lặng làm người không thoải mái, Ân Vinh Lan phá vỡ cục diện bế tắc, tuỳ tiện nói một câu: "Đêm khuya trời lạnh, cổ áo quá trễ dễ bị cảm."
Trần Trản nhìn y một cái thật sâu, mỉm cười: "Anh nói đúng lắm."
Yên ổn lên nằm, Ân Vinh Lan còn vấn vương tài liệu, trằn trọc chưa ngủ. Cố tạm gác lại chuyện này, đang lúc nửa tỉnh nửa mê chợt loé lên một dòng suy nghĩ, đột ngột mở mắt.
Trần Trản đang ngủ say, nghe động tĩnh xung quanh cũng bừng tỉnh dậy.
Ân Vinh Lan ngồi bên giường nắm chặt tay cậu, ánh mắt sáng đến mức có thể thấy rõ trong bóng tối: "Anh hiểu ám chỉ của em."
Vào lúc đó, đối phương truyền đạt lời mời tắm chung.
Trần Trản chậm rãi nghiêng đầu sang, sắc mặt âm u đáng sợ: "Chỉ vì có thế, anh đánh thức em?"
Nếu là ác mộng thì thôi, đằng này mộng đẹp trăm năm hiếm gặp lại bị huỷ đi trong tích tắc.
Nhận ra hơi thở khác thường, Ân Vinh Lan đứng lên dịch về sau một bước nhỏ: "Anh chỉ muốn..."
Trần Trản nhếch môi: "Muốn nối lại tiền duyên?"
Ân Vinh Lan chần chờ chốc lát, gật đầu rất khẽ.
Nửa đêm canh ba, một tiếng "rầm" vang khắp tầng lầu, có người ngủ nông giật mình tỉnh giấc, xác định không phải động đất lại trở mình ngủ tiếp.
Trời còn chưa sáng, Ân Vinh Lan đã tiu nghỉu đi ra khỏi lầu.
Ông lão đang tập thể dục trong đình, thấy y rất lấy làm ngạc nhiên: "Bị mèo cào à?"
Ân Vinh Lan: "Là con làm hỏng việc."
Ông không rõ mô tê: "Nhớ tiêm vắc-xin phòng bệnh."
Ân Vinh Lan lắc đầu: "Đã không thể cứu chữa."
"..."
Trước khi lên xe, như muốn nhìn thêm đôi chút, Ân Vinh Lan quay lại trông lên lầu, Trần Trản đang đứng tại cửa sổ nhìn y. Có lẽ do cách xa, từ góc độ này trông như con ngươi đối phương không hề nhúc nhích.
Đến khi Ân Vinh Lan lái xe đi, Trần Trản mới đóng cửa sổ lại.
Hệ thống mấy hôm nay rất giàu sức sống, gần như chuyện gì cũng chủ động nói vài câu, nhưng vì tối qua chính mắt chứng kiến cảnh bạo lực gia đình, tận bây giờ vẫn cực kỳ yên tĩnh.
Khâu xử lý hậu kỳ của phim hoạt hình đã kết thúc, làm một trong những diễn viên lồng tiếng, tối nay Trần Trản cần phải tham dự tiệc đóng máy. Thấy thời gian còn sớm, trước tiên dọn dẹp nhà cửa một chút.
Động tác của câu không được lưu loát, so với lúc thường có thể nói là rất chậm chạp.
【 Hệ thống: Tối hôm qua... đánh mệt sao? 】
Nghe ra giọng nó nơm nớp e dè, Trần Trản cau mày: "Cứ thấy bứt rứt khó chịu."
【 Hệ thống: Xem ra là sắp gặp chuyện xui. 】
Trần Trản: "Nghĩa là sao?"
【 Hệ thống: Mượn xác hoàn hồn, giác quan thứ sáu nhạy hơn bình thường một chút. 】
Trần Trản: "Dùng từ này cũng không hợp lý, tôi có thể đứng đây là nhờ bọn mi dùng kỹ thuật công nghệ cao, chứ không phải sức mạnh siêu nhiên."
【 Hệ thống: Trên đời khó đối phó nhất là gì? 】
Trần Trản hiếm thấy mà phối hợp hỏi tiếp.
【 Hệ thống: