Hai người được hai cảnh sát khác nhau lấy khẩu cung. Trần Trản là người bị hại, đãi ngộ tốt hơn rất nhiều, còn được một cô bé tốt bụng rót cho ly nước.
Cảnh sát là người dày dặn kinh nghiệm, khi cậu tường trình chọn từ rất cẩn thận: "Tôi vừa bị cháy nhà, chủ nhật tháng trước đi dạo thì tình cờ quen biết, nên chú ý hơn bình thường một chút."
Trần Trản cố gắng không tỏ ý hoài nghi đối phương liên quan đến vụ hoả hoạn, chỉ dùng tư duy logic hợp lý hoá hành vi của mình.
Cảnh sát phụ trách điều tra án phóng hoả thuộc khu vực khác, còn cần phải đồng bộ thông tin, nên cảnh sát cũng không giữ Trần Trản lâu, chỉ bảo cậu để lại thông tin liên lạc.
Trên thực tế, chuyện phiền lòng bây giờ mới chính thức bắt đầu.
Từ cuộc trò chuyện vừa rồi, không cần nghĩ cũng biết Ân Vinh Lan đã giận thật rồi.
【 Hệ thống: Kí chủ không nghĩ xem nếu lúc đó cô ta không phải ném dao, mà là đâm thẳng tới, thì anh sẽ ra sao? 】
Trần Trản cởi áo khoác, tháo áo giáp tự vệ, không còn bị nịt chặt, thân thể lập tức thoải mải hơn nhiều: "Tất nhiên có nghĩ tới."
Vậy nên đã chuẩn bị đầy đủ thiết bị bảo hiểm.
Chịu hiểm nguy để lấy mình làm mồi nhử, không có lời.
Ân Vinh Lan chưa từng lạnh mặt với cậu, trên đường trở về, Trần Trản luôn tưởng tượng đối phương sẽ dùng cách gì thể hiện tức giận.
Chiến tranh lạnh?
Xung đột ngôn ngữ?
Phòng ngừa chu đáo, ghé siêu thị mua ít đồ ăn trước. Trần Trản chuẩn bị sẵn một bộ phim hài, dùng để làm dịu bầu không khí khi cần thiết.
Theo giờ tan tầm thường ngày, bây giờ đã hơn một tiếng, dù trên đường có kẹt xe, Ân Vinh Lan cũng phải về đến nhà rồi mới đúng.
Trần Trản chần chờ chốc lát, gọi điện thoại không ai bắt máy.
Lại qua nửa giờ, gọi thêm một cuộc, lần này gửi tin nhắn trước, nội dung là nhận điện thoại đi kèm icon mỉm cười.
Chuông còn chưa đổ tròn âm, đường dây đã kết nối thành công, người bên kia lại không nói một lời.
Trần Trản mở miệng phá vỡ im lặng trước: "Đang làm gì đó?"
"Bỏ nhà ra đi."
Trần Trản: "... Nhưng đây là nhà của anh."
Ân Vinh Lan: "Nhưng mà cũng không thể để em lạnh cóng ngoài đường được."
Trần Trản thấy ấn đường nhói lên một cái, hồi lâu sau than thở nói: "Em xin lỗi."
Không đến năm phút đồng hồ, cửa đã được mở ra, Ân Vinh Lan ung dung vào phòng thay quần áo.
Trần Trản đoán được đại khái, dựa người ngoài cửa: "Mới vừa rồi anh ở gara?"
Trong phòng ừ một tiếng.
Trần Trản: "Uổng công em thương tình anh bị lạnh."
Âm thanh thay quần áo sột soạt dừng lại, cửa đột nhiên mở ra, Trần Trản mất thăng bằng suýt nữa ngã xuống, nhíu mày nói: "Sao mở cửa mà không nói tiếng nào?"
Cúc áo còn chưa kịp cài hết, Ân Vinh Lan hỏi ngay vào điểm mấu chốt: "Nếu bị rét cóng ngoài đường thật, có thể được làm ấm giường không?"
Trần Trản không hề nghĩ ngợi lắc đầu.
Ân Vinh Lan liếc cậu một cái: "Vậy tại sao anh phải chịu lạnh?"
Trần Trản vẻ mặt phức tạp: "Lập luận của anh... rất chặt chẽ."
Gật đầu xem như ngầm thừa nhận, Ân Vinh Lan vào bếp lấy vài chiếc đĩa nhỏ, đổ thức ăn vặt ra, tiện thể ép hai ly nước trái cây.
Bộ phim Trần Trản chuẩn bị cuối cùng cũng có đất dụng võ.
Cùng nhau nâng ly, ngồi xuống ăn vặt. Trần Trản vừa ăn vừa nhìn điện thoại, không thấy tin gì từ cảnh sát.
Ân Vinh Lan chú ý động tác của cậu: "Sau khi tường trình còn phải điều tra nhiều lắm."
Uyển chuyển nhắc nhở đừng quá hi vọng đột nhiên có ngay chân tướng.
Trần Trản không để tâm nhún vai: "Càng lương thiện sẽ càng bị lấn tới."
Dạo này cứ luôn có kẻ đến gây chuyện.
Ân Vinh Lan tự động lược bỏ lời ảo tưởng của cậu: "Tại sao lại cho một người phụ nữ đến thăm dò em?"
Trần Trản liếc xéo y qua khoé mắt: "Câu này của anh chẳng phải cũng là đang thăm dò em sao?"
Người biết chuyện đều ít nhiều hiếu kỳ việc cậu bỗng nhiên không còn mê mẩn Khương Dĩnh.
Ân Vinh Lan có hiểu được tài liệu kia chăng nữa, cũng sẽ không dám khẳng định mình mượn xác hoàn hồn. Dù sao đây cũng là thời đại khoa học kỹ thuật.
Đề tài phiền lòng còn chưa bắt đầu đã kết thúc, hai người tiếp tục xem phim mà đầu óc trên mây. Diễn viên khắc hoạ diễn biến tình cảm không tồi, lời thoại cũng rất sinh động.
Thời gian dần trôi, Trần Trản che miệng ngáp một cái: "Nike là ai?"
Ân Vinh Lan nhớ lại giới thiệu tóm tắt: "Hình như là nhân vật chính."
Liếc mắt nhìn nhau, tự hiểu cả hai đều không tập trung theo dõi, Trần Trản đứng dậy tắt điện, ngủ nghỉ sớm.
.
Vụ việc phóng hoả còn chưa lặng xuống, giá trị thương mại của Trần Trản lại tăng thêm một bậc.
Bất cứ sự kiện nào mời được cậu đều không lo không đủ sức hút.
Vương Thành lại không tát ao bắt cá, mà ngược lại còn giảm bớt tần suất xuất hiện, nhờ đó giữ màu thần bí cho Trần Trản.
Còn chưa đến lúc xuống xe, Vương Thành đã nói trước: "Tôi đã dàn xếp sẵn phóng viên, sẽ chọn thời cơ thích hợp nhắc tới chuyện kia, nhớ phối hợp trả lời."
Trần Trản: "Phiền anh rồi."
Vương Thành xua tay tỏ vẻ không thành vấn đề, chỉ hơi khó hiểu: "Nhắc tới chuyện đó để làm gì?"
Trần Trản cười nói: "Để chương mới tối nay không quá khiên cưỡng."
Kẻ đứng sau chuyện này hơn phân nửa là muốn thăm dò vì sao xu hướng tính dục của cậu thay đổi nhanh đến thế, thật ra có thể nói do đối phương cả nghĩ quá rồi, nguyên thân cũng thật sự từng có tình cảm khó nói với người cùng giới.
Mùa này diện âu phục lên thảm đỏ rất thích hợp, vừa bước vào trong hội trường đã bị một tốp phóng viên vây lại.
"Có tin đồn nói anh đang ở cùng với bạn trai, đó là thật sao?"
Trần Trản cúi đầu nhìn thoáng qua logo đầu báo trên micro: "Không phải bên anh chụp được ảnh đầu tiên à?"
Phóng viên hơi sững sờ, mới giật mình nhớ ra chuyện này, lúng túng cười mấy tiếng.
Đa số vấn đề đều xoay quanh vụ cháy, Trần Trản chỉ đáp chờ kết quả điều tra của cơ quan chức năng.
Đột nhiên một phóng viên hỏi: "Trên mạng có người nói Khương Dĩnh là tình đầu, Ân Vinh Lan là tình cuối của anh, anh có cái nhìn thế nào về nhận định này?"
Trần Trản chậm rãi lắc đầu: "Khương Dĩnh cũng không phải là tình đầu của tôi."
Không ít phóng viên mắt sáng bừng, đánh hơi thấy tin nóng sốt.
Trần Trản không trực tiếp nói rõ: "Sắp đến kỉ niệm một năm của "Sám Hối Lục", tôi sẽ sớm cho ra mắt ngoại truyện miễn phí."
Phóng viên: "Trong đó có nói đến vấn đề tình cảm phải không?"
Trần Trản gật đầu.
Chuyện cần nói đã nói xong, Vương Thành sà tới danh chính ngôn thuận cứu cậu khỏi rừng micro.
Đêm đó # Kỉ niệm một năm "Sám Hối Lục" # lập tức được đẩy lên bảng vàng.
"Nôn nao quá đi, tối nay có luôn đúng không?"
"Sám Hối Lục đúng là