Trên một hòn đảo tư nhân ở một khu vực nào đó ở nam Thái Bình Dương, nước biển xanh ngát dưới bầu trời rộng lớn.
Dù che nắng bằng cỏ mang phong cách địa phương xếp thành một hàng dài, mang tới cảm giác râm mát trên bờ biển nóng bức.
Hơn mười cô cậu thanh niên tụ tập ở đây, có người thì xuống biển chơi, hòa mình vào con sóng, có người thì ở trên bờ, đứng cạnh vỉ nướng thịt, lắc lư theo âm nhạc, nâng ly uống thỏa thích.
Mấy người phụ trách nướng thịt, năm mồm bảy miệng trò chuyện:
“Ê, thần tài của chúng ta đâu rồi?”
“Nằm suốt ở bên kia coi điện thoại kìa, chắc lại nghiên cứu thị trường nữa rồi.”
“Không phải chứ, công ty chúng ta bao nguyên cái bãi này là vì hắn, vậy mà hắn lại đi làm việc?!”
Mấy người vừa nói, tầm mắt vừa nhìn về một cây dù che nắng ở bên kia.
Ở đó có một người đàn ông mặc áo thun trắng và quần short đi biển rộng thùng thình, đang nửa nằm trên ghế, một tay gác ra sau đầu, một tay nhìn điện thoại, dáng vẻ lười biếng vô cùng.
Ánh nắng bị dù lá cọ che đi một phần, tạo thành cái bóng mờ phía trên đầu người đàn ông, dưới ánh nắng ấm áp có thể nhìn thấy dáng người thon gầy cùng với bắp tay bắp chân của hắn.
Da trắng xanh, tay chân thon đuột.
Hắn là An Ca.
Là thần tài mà mấy người này nhắc tới.
“Tiểu Phi, lấy dĩa thịt này với đồ uống đưa cho thần tài của chúng ta đi.” Một người đàn ông gắp thịt đã nướng xong vào một cái dĩa, lại thuận tiện cầm một ly soda đưa cho một cô gái.
Còn sâu xa nhắc nhở, “Nhớ mời hắn xuống biển chơi cùng, nói không chừng đây chính là cơ hội cho cô đó.”
Mấy người khác cũng ồn ào lên, “Đúng đúng đúng, bãi cát, người đẹp, BBQ, là đàn ông chắc chắn sẽ không từ chối.
Tiểu Phi cố gắng lên.”
Tiểu Phi hơi đỏ mặt, trợn mắt nhìn mấy người kia, “An Ca mới không giống mấy người.”
Ngoài miệng thì nói vậy nhưng tay vẫn nhận lấy dĩa thịt.
Trong ánh mắt cổ vũ “Cố gắng lên” của mọi người, cầm về phía An Ca.
“An… An ca, có muốn ăn thịt nướng không?”
An Ca ngước mắt nhìn, thấy Tiểu Phi thì cũng đồng thời để điện thoại xuống.
Hắn ngồi thẳng dậy, nhận dĩa thức ăn từ tay cô, lễ phép nói, “Cám ơn.”
Không có sau đó nữa.
Tiểu Phi có hơi luống cuống, lại lấy dũng khí hỏi, “Có muốn, xuống biển chơi cùng với mọi người không?”
“Không cần.”
An Ca uống một hớp nước, cười nói, “Mọi người chơi vui vẻ.”
Khóe môi cong lên tạo thành nụ cười nhàn nhạt, cũng có một chút hời hợt.
“Vậy được rồi, vậy… vậy anh làm việc tiếp đi.” Tiểu Phi mất mát, xoay người đi.
Ở chỗ nướng thịt, một đám người than thở:
“Tiểu Phi vậy mà cũng bị từ chối.”
“Người đẹp hấp dẫn như vậy, hắn sao mà nhẫn tâm thế!”
“Có thể không có khái niệm về cái đẹp đi.
Ai bảo người ta cũng đẹp trai, trẻ tuổi còn nhiều tiền nữa, thần tài mà.”
“Mấy người nói xem có khi nào hắn là… gay không?”
“Nếu hắn là gay, thì tôi sẽ cong vì hắn luôn… Đừng có cười, tôi nói nghiêm túc.”
An Ca không biết bản thân đã trở thành đề tài nghị luận của đám đồng nghiệp, vẫn chuyên tâm nhìn màn hình di động.
Hắn đang xem một quyển tiểu thuyết.
Tối hôm qua, hắn đột nhiên nhận được một tin nhắn được gửi rộng rãi — Đề cử một quyển sách hay.
Vốn tưởng là một tiểu thuyết cạnh tranh thương trường, mở lên xem giới thiệu, kết quả là một cuốn tiểu thuyết máu chó, ân oán giữa nhà giàu, còn là BL.
Đang định thoát ra thì phát hiện trong số nhân vật phụ có một người tên là: An Ca.
Trùng tên còn trùng họ.
Nhất thời tò mò mà mở ra đọc.
Trong tiểu thuyết An Ca là một công tử nhà giàu, còn là con một.
Cha mẹ vô cùng cưng chiều, tài sản gia tộc vì hắn mà phung phí.
Còn làm đám cưới với nam chính của tiểu thuyết, Cố Sâm, là một tên nhà giàu khiến người người ngưỡng mộ.
Chỉ là vị thiếu gia này tự do phóng khoáng, hay làm bậy, cuộc sống