Lục Phong bay suốt đêm đến thành phố A, không hề nghỉ ngơi chạy thẳng đến công ty.
Nhân viên trong công ty rất đông đủ.
Một chàng trai tuấn tú đẹp trai ngạo mạn ngồi trước bàn trưởng phòng nhân sự, ngón tay gõ lên mặt bàn, hừ lạnh, “Tôi đã nói là tôi muốn từ chức, tại sao không duyệt cho tôi?”
Là An Ca, chính là người ngày xưa đó.
Bước chân Lục Phong ngừng lại.
Nhân viên phòng nhân sự đứng trước mặt An Ca thành một hàng, không biết làm sao.
Một người đàn ông trung niên khuyên nhủ, “Tiểu An tổng, chúng tôi không dám duyệt cho ngài từ chức, trụ sở chính nói ngài muốn nghỉ phép thì cứ việc nghỉ, một hai tháng hay nửa năm một năm qua tết gì cũng được.
Tiền lương vẫn gửi theo tháng, có luôn tiền thưởng.”
An Ca giễu cợt, “Vậy thì nói với trụ sở chính, tôi không lạ gì.
Các người không duyệt là chuyện của các người, hôm nay tôi đi, sau này cũng không trở lại đâu.”
Người đàn ông trung niên vội vàng kéo hắn, “Đừng, Tiểu An tổng.
Tôi nghe nói hôm nay Lục tổng sẽ đích thân từ nước M bay tới đây thương lượng với ngài.
Ngài khoan đi đã, ở lại thêm một ngày, gặp Lục tổng một lần đã rồi hẵng đi?”
Lục Phong vẫn còn đang nhìn An Ca.
Nhìn vị thiếu gia này, sự mất kiên nhẫn giữa hai hàng lông mày, cằm nâng lên, so với khí chất của người đập tiền vào người mình năm năm trước, giống y như đúc.
Đây mới là dáng vẻ em khóa dưới của hắn nên có.
Lục Phong kinh ngạc nhìn An Ca, run rẩy gọi một tiếng, “An Ca…”
Trong lúc nhất thời, tất cả nhân viên cùng nhìn Lục Phong, “Oa, là Lục tổng, Lục tổng tới rồi!”
Trong phòng nhân sự lập tức ồn ào lên, trong tiếng nói xen lẫn chút hưng phấn, “Đúng là Lục tổng từ trụ sở chính tới, hôm qua nói tới hôm nay đã có mặt rồi, nhanh thật!”
“Có thể khiến Lục tổng bay suốt đêm đến đây, mặt mũi của Tiểu An tổng rất lớn.”
“Đúng vậy, thần tài của công ty chúng ta, ai chịu cho Tiểu An tổng từ chức chứ?”
An Ca nhìn thấy Lục Phong, đôi mắt hơi mở lớn, sau đó hắn nhìn đi chỗ khác, thờ ơ nói, “Nếu người của trụ sở chính đã tới, vậy có phải sẽ duyệt đơn cho tôi không?”
Lục Phong đi qua đám người, từng bước tiến tới chỗ An Ca, dừng lại bên cạnh hắn, đôi mắt nhìn đối phương, nói, “An tổng, có thể nói chuyện một lúc không?”
An Ca không thành vấn đề, “Được, mà cho dù anh có nói gì, hôm nay tôi cũng sẽ từ chức.”
An Ca có phòng làm việc riêng của mình, nằm trên tầng cao của tòa cao ốc.
Căn phòng rất to, rất sáng, xuyên qua cửa kính có thể nhìn thấy dòng người xe cộ qua lại bên dưới, trông như đàn kiến vậy.
Trên bàn để ba máy vi tính kết nối với nhau, phía trên gắn năm màn hình.
Từ lúc An Ca xuyên đến thế giới này, hắn không dám đụng vào.
Hắn biết nghề này, chỉ cần sai một số, là có thể tổn thất mấy chục triệu hoạc mấy trăm triệu.
Đồng thời hắn cũng biết vị này cũng cùng tên với mình, mặt mũi tương tự, là một người rất giỏi.
Lục Phong ngồi xuống ở đối diện, trầm tĩnh hỏi, “Tại sao An tổng muốn từ chức?”
An Ca rũ mắt không nhìn Lục Phong, “Chán rồi không muốn làm nữa.
Chẳng lẽ công ty có thể ép nhân viên không cho từ chức?”
Lục Phong hơi nâng cằm, nhìn ba máy vi tính trên bàn và năm màn hình đen không được mở lên, cười khẽ, “Là vì An thiếu gia không hiểu mấy thứ này?”
An Ca đột nhiên ngẩng đầu.
Quả nhiên.
jongwookislove.wordpress.com
Vào giờ phút này, Lục Phong đã hiểu hết tất cả.
An thiếu gia của An gia có suy nghĩ đơn giản, không biết giấu cảm xúc của mình.
Một câu dò xét đơn giản, chỉ cần một ánh mắt là có thể biết hắn nghĩ gì.
Mà An Ca lúc này ở thế giới kia vô cùng thông minh xảo quyệt, vào bữa tiệc sinh nhật, cho dù hắn dò xét cỡ nào đối phương cũng không để lộ sơ hở.
Vị ngồi ở trước mặt đây, mới chính là em khóa dưới bỏ tiền theo đuổi hắn, để cho hắn nhớ nhung bao nhiêu năm qua, không thể quên được.
Lục Phong không hề giấu diếm, cười thản nhiên nói, “Năm năm không gặp, An thiếu gia đã quên tôi rồi?”
Sắc mặt An Ca chuyển trắng, trong phòng rõ ràng không có ai, hắn vẫn sợ hãi cảnh giác nhìn xung quanh.
Lục Phong nhỏ giọng nói, “Đừng sợ, tôi cũng giống cậu, vừa mới đến nơi này thôi.”
“Anh… anh thật sự là học trưởng…”
An Ca kinh ngạc nói một nửa thì ngậm miệng, môi mím lại, một lúc lâu sau mới hỏi, “Anh ta, giờ đang ở đâu?”
“Bây giờ cậu ta là cậu.” Lục Phong nói.
“Còn ba mẹ tôi?”
“An đổng và phu nhân rất khỏe.”
Giọng An Ca chuyển lạnh, “Còn Trình Quý Hạo?”
“Trình Quý Hạo âm thầm dùng tiền của An thị, cũng có ý đồ làm tổn thương An thiếu gia, trước mắt bị kết án hai mươi năm tù.” Lục Phong không chờ An Ca đặt câu hỏi, lẳng lặng giải thích chuyện của An gia, “Một thành viên trong hội đồng quản trị, Từ Khải đột nhiên bỏ mạng, cổ phần trong tay hắn chuyển hết sang cho An Ca.
An Thừa Lâm, Tề Tĩnh, An Ca có cổ phần của An thị, An thị vững vàng nằm trong tay người họ An.
Một thành viên khác trong hội đồng quản trị, Quách Thuần trước mắt bị lật đổ, địa vị không còn vững nữa.”
An Ca nghe những câu này, mắt dần đỏ lên, chỉ vào mình hỏi, “Là người này làm sao?”
Lục Phong suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra, gật đầu.
An Ca tự châm chọc, “Quả nhiên, chỉ cần không có tôi ở đó, tất cả tai nạn đều né được cả.
Tôi chỉ là một đứa ngu xuẩn, hại chết ba mẹ, còn phá hủy An thị.”
Hắn nhắm mắt lại, thở dài một hơi, cười thoải mái hỏi Lục Phong, “Lục tổng, anh là người của trụ sở chính, có quyền duyệt cho tôi từ chức.
Tôi vì để tránh không gieo tai họa cho công ty của anh, anh có phải nên mau chóng duyệt đơn cho tôi đi không?” An Ca nhấn mạnh, “Hôm nay tôi muốn rời khỏi công ty.”
Lục Phong gật đầu, “Có thể, nhưng tôi cũng muốn nhờ An thiếu gia một chuyện.”
An Ca nhìn hắn, “Chuyện gì?”
Lục Phong nhìn An Ca, nghiêm túc nói, “Tôi vừa đến thế giới này chỉ biết một mình cậu, tôi không có chỗ nào để đi, cũng sợ ở đây không quen bị người ta nhìn thấu, cho nên… An thiếu gia có đồng ý cho tôi ở chung nhà một khoảng thời gian không?”
An Ca lần nữa mở to mắt, kinh ngạc nhìn Lục Phong.
Lục Phong cũng nhìn hắn, trong mắt là nỗi buồn lắng đọng cùng không biết làm sao mà chỉ có đối phương hiểu được.
An Ca bắt đầu có chút mất tự nhiên, nhìn đi chỗ khác, “Nhà, nhà của tôi nhỏ, Lục tổng không ngại thì… cứ đến.”
Lục Phong cười một cái, nhẹ nhàng nói, “Không sao, tôi có thể ngủ ở sô pha.”
An Ca càng không được tự nhiên hơn, “Vậy… đi thôi.”
Lục Phong lên xe của An Ca, chạy tới khu nhà giàu ở trung tâm thành phố A, đi thang máy tư nhân lên nhà trong chung cư.
Sau khi vào nhà, Lục Phong nhìn xung quanh căn nhà rộng chừng 200m2 mà An Ca nói “nhỏ”, không biết làm sao cười — Muốn nuôi vị thiếu gia này, xem ra sẽ rất tốn tiền đây.
… jongwookislove.wordpress.com
Bữa tiệc gần kết thúc, An Ca cũng đã đi chào xã giao một vòng.
Bây giờ đang bị Duẫn Nam, Triệu Mặc, Đới Chí Hào bọn họ cùng mấy vị khách cùng trang lứa kéo lại tán gẫu.
Sinh nhật của An Ca tất nhiên là An Ca làm chủ.
Ngoại trừ Duẫn Nam, những người trẻ tuổi khác cũng xuất thân nhà giàu đều muốn xây dựng quan hệ tốt với An Ca.
Bọn họ nhiệt tình tìm chủ đề nói chuyện với An Ca, thỉnh thoảng tâng bốc, tán thưởng hắn vài câu.
An Ca mau chóng quen với bọn họ, vui vẻ uống rượu trò chuyện, đùa giỡn vô hại.
Mà cảnh này trong mắt Cố Sâm lại trở thành là — Tất cả những người đàn ông ở đây đều muốn cục cưng chói mắt của hắn, đều nghĩ cách muốn làm thân làm quen với cục cưng của hắn.
Hắn lạnh lùng nhìn:
Duẫn Nam gắp đồ ăn cho An Ca, ân cần vậy để làm gì?
Triệu Mặc mượn cớ rót trà cho An Ca, ngực dán sát vào vai An Ca rồi!
Người đó là ai, nói chuyện thì lo nói đi, kề sát mặt như vậy để làm gì?
Còn cái người kia là ai nữa, nói chuyện giới thiệu game cho An Ca, nhưng thật ra là để lấy số điện thoại của An Ca!
Cố Sâm ghen lồng lộn, trong lòng nóng như lửa đốt.
Hắn cũng không lễ phép nữa, kéo ghế tới ngồi xuống bên cạnh An Ca, còn rất tự nhiên nắm tay đối phương đặt lên chân mình, tay còn lại khoác ra sau lưng An Ca.
Là dáng rất thân mật, cũng ngăn bất kì ai tiếp xúc với An Ca.
Những người này bình thường cũng sợ Cố Sâm, thấy hắn đến gần An Ca như vậy, lập tức lùi ra sau, trên mặt mang nụ cười khách sáo nói, “Cố tổng anh cũng đến sao, có muốn đánh mấy ván cờ không?”
Cố Sâm nhìn bọn họ cười, “Không cần, tôi tới xem An Ca mọi người chơi.”
An Ca giật giật bàn tay bị Cố Sâm nắm để lên đùi, im lặng, “Anh như vậy thì em chơi kiểu gì?”
Cố Sâm bóp bóp tay An Ca, “Em bận bịu từ sáng tới giờ, anh sợ em mệt, có muốn anh đưa em đi nghỉ ngơi không?”
Nghe thì như cố ý nói nhỏ, nhưng giọng điệu rõ ràng là muốn nói cho người khác nghe.
Bữa tiệc đã kết thúc rồi, mấy người đừng quấy rầy cục cưng của tôi giùm, giải tán hết đi.
Duẫn Nam bọn họ làm sao không nghe ra ý của Cố Sâm, nhìn thời gian thấy đã trễ, nói, “Ái chà, cũng trễ rồi.
Đúng là nên đi về