Cố Sâm hôm nay bận rộn nhiều việc.
Cho dù là điện thoại công hay tư thì đều nhận được tin nhắn chúc mừng công ty đưa ra thị trường thuận lợi.
Hắn ngày trước sẽ không để ý, nhưng hôm nay vẫn luôn liếc mắt nhìn.
Hắn cho là An Ca sẽ nhắn tin giải thích tại sao ném ba chục triệu cho hắn.
Hoặc An Ca sẽ nhắn tin nói chúc mừng.
Nhưng mà cả ngày trời vẫn không thấy tin nhắn của An Ca trong vô vàn tin nhắn.
Hắn nghĩ, bây giờ An Ca có thể ở nhà, chờ hắn về rồi nói chúc mừng.
Lại không nghĩ tiểu thiếu gia này đi uống cà phê với Lục Phong, còn cười vui như vậy.
Trong lòng Cố Sâm có chút phiền não.
Lục Phong, tổng giám đốc của chi nhánh B&F.
Một nhân vật như thế có gì để qua lại với An Ca, tại sao hai người lại thân thiết đi uống cà phê với nhau?
Cố Sâm suy nghĩ một chút, gọi Trương Hằng, “An Ca hôm nay ủy thác công ty nào để giao dịch?”
Trương Hằng uống hơi nhiều, đứng lảo đảo, há miệng báo cáo, “Bà chủ? Em nhớ là B&F, hôm nay rất nhiều nhà đầu tư thông qua nhà môi giới này…”
“Biết rồi, đi đi.” jongwookislove.wordpress.com
Cố Sâm phất tay để hắn đi.
Thì ra An Ca thông qua công ty của Lục Phong để đầu tư cho hắn.
Một nhà đầu tư có thân phận như An Ca, tất nhiên sẽ rất được các nhà môi giới chứng khoán hoan nghênh.
Lục Phong mời hắn uống cà phê cũng có lý.
Cố Sâm nghĩ tới đây, đột nhiên sực tỉnh: An Ca gặp ai thì có liên quan gì tới hắn?
…
An Ca và Lục Phong ở trong quán cà phê trò chuyện rất lâu, dù ban đầu Lục Phong có hơi quái gở.
Sau đó thì nội dung nói chuyện cũng rất bình thường, nhất là về chuyên môn Lục Phong cũng giống như hắn ở thế giới cũ, xử lý rất chuyên nghiệp, thảo luận tới thị trường chứng khoán và đầu tư tương lai, vô hình tạo thành sự ăn ý.
Nhất là hắn có thể học hỏi hệ thống tài chính ở thế giới này từ Lục Phong, lấy càng thêm nhiều thông tin đầu tư.
Lúc tạm biệt Lục Phong, còn có chút không muốn về.
Khi về tới nhà đã hơn mười giờ tối, đèn trong nhà mở sáng trưng.
Đã trễ thế này, Cố Sâm còn chưa ngủ, ngồi ở sô pha lật xem tài liệu, cà vạt kéo ra, dưới áo sơmi trắng có thể thấy cơ ngực cường tráng và bắp tay rắn chắc.
Một người đàn ông anh tuấn ngồi trong không gian xa hoa như thế này, vẫn vô cùng dễ nhìn.
An Ca nhịn không được nhìn lâu thêm mấy giây.
Cố Sâm có vẻ phát giác ánh mắt của An Ca, hơi ngước mắt nhìn hắn, lại rất mau chóng cúi xuống xem tài liệu.
An Ca mở miệng trước.
Hắn đổi dép đi vào trong, “Chúc mừng Cố tổng, chúc mừng công ty vừa ra thị trường đã thuận lợi.”
Cố Sâm không nhúc nhích, ánh mắt vẫn nhìn tài liệu, nhàn nhạt nói, “Vẫn là nhờ An thiếu gia ban tặng.
Không biết công ty tôi có gì hấp dẫn An thiếu gia, khiến thiếu gia bỏ số tiền lớn như thế để đầu tư.”
Cố Sâm nói về chuyện buổi sáng An Ca mua tới chạm mức.
Chỉ là thái độ quá lạnh nhạt, đây là thái độ nên đối đãi với nhà đầu tư ư? Sao nhân vật nào trong cuốn tiểu thuyết này cũng quái gở như vậy.
An Ca tuy xỉa trong lòng, ngoài miệng thì nói, “Chủ tịch lớn như anh còn chú ý từng nhà đầu tư nhỏ, thật khâm phục.”
Hắn giải thích, “Tôi cảm thấy tương lai công ty anh rất tốt, muốn tranh thủ giá còn thấp mua nhiều để kiếm tiền.” Rồi vui vẻ nói, “Ánh mắt tôi không tệ, mới một ngày đã kiếm được gần năm trăm ngàn rồi!”
“Kiếm tiền?”
Thái độ của Cố Sâm như là An thiếu gia sao lại để ý chút tiền lẻ này, sau đó nhắc nhở, “Chơi đầu tư rủi ro rất cao, An thiếu gia tốt nhất là coi chừng mấy người tự xưng là giám đốc tài chính, bậc thầy phân tích gì đó lừa, chờ tới lúc đó tiêu hết tiền tiêu vặt của cậu.”
An Ca vô cùng tự tin, “Không cần, tôi tự phán đoán.”
Cố Sâm xùy một tiếng, “Tự phán đoán? Lục Phong dạy cậu?”
Hắn dừng lại một chút, hỏi, “Sáng hôm nay mua số cổ phiếu kia, là cũng do hắn đề cử?”
“Không phải, là do tôi tự mua.” An Ca vừa nói vừa bĩu môi.
Mới vừa rồi Lục Phong còn vì chuyện này nói hắn mua là để Cố Sâm vui, để theo đuổi Cố Sâm.
Làm sao có thể? jongwookislove.wordpress.com
Mấy ông tổng tài này não có vấn đề hết à!
“Khoan, sao anh biết tôi hợp tác với Lục Phong?” An Ca thấy lạ hỏi.
Cố Sâm hừ lạnh, cầm điện thoại để lên bàn, “Tự mình xem đi.”
Trên màn hình của Cố Sâm, chính là tấm ảnh chụp hắn và Lục Phong ngồi trong quán cà phê.
An Ca nhìn xong, không tưởng tượng nổi, “Hả? Tôi bị chụp trộm? Tôi chỉ ra ngoài uống cà phê thôi cũng bị chụp trộm?!”
Cả thế giới này đang ăn hiếp hắn.
Cố Sâm lúc này mới ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng, thần thái nghiêm nghị, “An thiếu gia quên mất lần trước mình tham gia họp báo, đã xuất hiện trước công chúng à? Còn không cẩn thận ra đường đi uống cà phê, không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm cậu sao?”
“Tôi cũng không thể ở mãi trong nhà được.” An Ca đành chịu, “Rốt cuộc là ai rảnh vậy, cứ theo dõi tôi?” Nói tới đây, An Ca lại nghi ngờ nhìn Cố Sâm, “Nhưng mà người ta chụp lén tôi, mắc mớ gì lại gửi cho anh? Mục đích của hắn là gì? Hắn là ai?”
Cố Sâm: …
Tiểu thiếu gia thấy mình bị chụp lén cũng không hoảng hốt, không rối lẫn không tức giận, ngược lại suy nghĩ rất rõ ràng, ý thức được một chuỗi máu chó.
Điều này khiến Cố Sâm cười khanh khách.
Vi Gia Văn là bạn chơi từ nhỏ của hắn, nhưng hành động chụp An Ca đi gửi cho mình cũng quá không ổn.
Cố Sâm nói, “Là một người quen cũ gửi cho tôi.
Nhưng mà!
“Lần nãy ngẫu nhiên là người quen, vậy lần sau thì sao? Lỡ như người ta lấy tấm này đăng báo, nói cậu đã kết hôn còn…” Cố Sâm mím môi dừng lại, giọng nói trở nên u ám, “Nói cậu hẹn hò với đàn ông, thì cậu giải thích thế nào?”
An Ca: …
Với nội dung của quyển tiểu thuyết này, chuyện đó rất có khả năng sẽ xảy ra.
Cố Sâm tiếp tục dạy hắn, “Chú An cũng nói, người đang theo dõi cậu vẫn còn chưa tra ra được mục đích, cố gắng không ra ngoài.
Những câu này cậu đã quên rồi sao? Cậu về nhà trễ như vậy, tôi làm sao ăn nói với chú An.”
Cố Sâm chỉ mới 27 tuổi, nhưng từ nhỏ đã trải qua nhiều cuộc đấu ở thương trường, một nhà lãnh đạo trẻ thống lĩnh cả một công ty lớn.
Nhiều năm ở vị trí này đã sớm khiến hắn không còn giữ được tâm tư hồn nhiên.
Thái độ hiện tại cùng với gương mặt căng thẳng nhìn An Ca, giống như người lớn đang dạy dỗ con nít.
An Ca bị hắn dạy mà chột dạ, gãi gãi lỗ tai, lầm bầm, “… Tôi chỉ ra ngoài uống cà phê thôi, không nghiêm trọng vậy chứ?”
Cố Sâm: “Nếu tôi đã nhận lời chú An chăm sóc cậu, tôi phải chịu trách nhiệm cho an toàn của cậu.
Đi ra ngoài gặp ai, tới chỗ nào, mấy giờ về nhà cũng phải nói với tôi một tiếng.
Còn nữa, trước mười giờ phải về tới nhà.”
Một chuỗi yêu cầu hà khắc, tựa như người lớn rất bận tâm với trẻ nhỏ đang ở tuổi trưởng thành.
An Ca suy nghĩ, mấy ngày kế hắn cũng sẽ ở nhà xem sàn giao dịch, ước chừng không thể ra ngoài.
Vì thế gật đầu đồng ý, “Được.”
Cười ngoan ngoãn, không hề có một chút dáng vẻ phản nghịch.
Phiền não trong lòng Cố Sâm dịu lại, cũng ý thức vừa nãy mình có hơi quá nghiêm túc.
Hắn dời mắt khỏi An Ca, thuận tay cầm văn kiện lên thờ ơ xem, “Sao cậu lại biết Lục Phong?”
An Ca nói,“À, hắn là học trưởng lúc trước của tôi.”
Cố Sâm lật văn kiện, “Học trưởng nào?”
“Chính là học trưởng lần trước bị đăng lên mạng, nói tôi ép người ta tới nghỉ học.”
“Cái gì?” Cố Sâm nhìn An Ca, trong mắt là sự kinh ngạc.
Sau đó sắc mặt trầm xuống, cười lạnh, “Thì ra là người An thiếu gia dùng tiền để theo đuổi.
Ánh mắt của An thiếu gia tốt thật, tùy tiện nhìn trúng ai, người đó trở thành tổng tài.”
An Ca yên lặng xỉa: Giờ thì gả cho chủ tịch luôn.
Hắn lẩm bẩm, “Tôi chỉ biết gia cảnh trước kia của anh ta, ai ngờ bây giờ người ta lợi hại như vậy đâu.
Giờ làm tổng giám đốc, chắc là không ít tiền.”
Cố Sâm đột nhiên càng tức giận, nghiêm nghị cảnh cáo, “An thiếu gia đừng quên hợp đồng giữa chúng ta.
Nếu còn muốn theo đuổi vị học trưởng gì gì đó của cậu, thì chờ chúng ta ly dị rồi cậu muốn đập tiền gì thì đập.
Nhưng mà trong một năm này, tốt nhất là an phận một chút, đừng để quậy lên làm hai nhà chúng ta rất khó coi.”
Sau khi nói một tràng dài, hắn lại xem văn kiện, che đi gương mặt tức giận của mình.
Ánh mắt lại chẳng hề đặt lên mấy con chữ.
Đạo lý này An Ca hiểu hơn ai khác, dù sao trong tiểu thuyết mối quan hệ này liên quan đến sự tồn vong của hắn và An gia.
Cho nên không thể để Cố Sâm nghĩ mình mê trai thích đi ngoại tình như nguyên chủ được.
Hắn đột nhiên đi về phía Cố Sâm, khom người lấy văn kiện trong tay đối phương.
Rõ ràng nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Cố Sâm, hắn nói, “Anh đừng hiểu lầm, bây giờ tôi không thích anh ta, càng sẽ không đi theo đuổi anh ta.”
Lại sợ Cố Sâm không tin, hắn trợn mắt lần nữa nhấn mạnh, “Thật đó!”
Tròng mắt của Cố Sâm hơi co lại, gương mặt đẹp trai của tiếu thiếu gia xuất hiện trước mặt, trong đôi mắt đen láy nhìn thấy ảnh ngược của mình.
Tựa như trong đôi mắt đó, kẻ ra vẻ chỉ có mình hắn.
Cố Sâm hơi hé môi, yết hầu ở cổ di động, sau đó hắn cầm tài liệu lên, che mặt mình đi.
Rồi trầm thấp nói một câu, “Cậu có theo đuổi hắn hay không, cũng không liên quan gì tôi.”
… jongwookislove.wordpress.com
Trình Quý Hạo mang cả một lòng hy vọng đến Nam Hồ, tiếp quản một hạng mục mở rộng đất đai.
Mấy bữa sau mới phát hiện điều kiện ở đây rất gian khổ.
Cuộc sống của một giám đốc công trường, chính là ở nhà khách đơn sơ, ăn cơm hộp nguội lạnh.
Hắn làm sao chịu nổi cảnh gian khổ này.
Nhất là sau khi vào An gia, sinh sống trong một cuộc sống thoải mái, xa xỉ mà người thường không có được.
Hoàn cảnh thế này đối với một kẻ luôn sống trong nhung lụa như hắn là không thể thích ứng được.
Hắn đứng giữa gió rét, nhìn công trường bụi tung mù mịt, tiếng máy đào máy xúc ồn ào mà hối hận vô cùng: Thời gian khai phá cũng phải mất ít nhất năm năm, mình phải sống cuộc sống này trong năm năm ư!
Một quản lý công trường tên là Tiểu Lưu đi tới nói, “Chủ quản Trình, cấp trên nói tiến độ công trình chậm quá, trong bản báo cáo hôm nay bảo mấy ngày kế tiếp phải nhanh lên một chút.”
Trình Quý Hạo xoa xoa bàn tay lạnh cóng, giẫm giẫm đôi chân tê dại, “Vậy mau làm đi, tôi thấy mấy người kia đều đang đánh bài, mau giục họ đi làm!”
Tiểu Lưu nói, “Cũng không trách bọn họ được, là vật liệu không đủ, bọn họ không cách nào làm việc được.”
Trình Quý Hạo cười giận, “Không đủ thì đi mua! Còn chờ gì nữa.”
Tiểu Lưu nâng nâng nón bảo hộ, nói, “Vật liệu xây dựng trước đây là lão Diêu phụ trách mua.
Lão Diêu nói cấp trên phái anh tới quản lý, chuyện này anh không đi không được đâu.”
Cái gì mà cấp trên phái tới quản lý, thật ra là ngày ngày đi làm công.
Ông già Diêu Kim Khải rất xảo quyệt, ngoài mặt thì tâng bốc hắn, nhưng lại lấy chuyện rườm rà khó khăn nhất đẩy cho hắn làm.
Trình Quý Hạo cắn răng chỉ chiếc xe hàng cũ nát gần đó, “Cậu bảo tôi lái chiếc này đi mua?”
Lái chiếc xe hàng cũ kỹ bẩn thỉu này sẽ làm hạ thấp giá trị của hắn.
Tiểu Lưu gật đầu, “Cũng đâu thể lái chiếc Lexus của anh đi mua, dù sao chiếc của anh cũng đâu chở được vật liệu.”
Trên công trường mỗi người đều có chức vụ riêng, nhất