Cố Sâm cũng không đi xã giao với mấy vị khách nữa, mà ngồi lên ghế xoay bên cạnh An Ca.
An Ca cầm điện thoại không biết đang xem cái gì.
Cố Sâm mấy lần muốn nói nhưng mở miệng ra lại không biết nói thế nào.
Hắn không biết An Ca có vì chuyện mình bị người đàn ông khác bám dính mà không vui hay không.
Hắn muốn nói với An Ca, trong thời hạn của hợp đồng, hắn sẽ không bao giờ ở cùng với một người đàn ông nào, muốn để An Ca yên lòng.
Nhưng mà sau khi hợp đồng kết thúc thì sao?
Cố Sâm đột nhiên rối như tơ vò, hắn cầm ly rượu lên uống một ngụm.
Một lát sau, An Ca nghiêng người chỉ vào màn hình, hỏi, “Cố tổng, anh biết người này không?”
Sự im lặng bị phá vỡ, tâm trạng rối bời bao phủ Cố Sâm nháy mắt cũng biến mất.
Hắn nhìn sang, trên màn hình là trang báo viết về Duẫn Đông Minh.
Cố Sâm để ly rượu xuống, hơi nghiêng người dựa vào An Ca, “Người này được gọi là tiểu cổ thần, tên là Duẫn Đông Minh, có công ty đầu tư ở thành phố S và phố Wall.
Sao lại hỏi tới ông ta?”
“Tôi muốn hỏi biệt danh này của ông ta làm sao mà có?” Nói xong, hắn sợ bị người khác nghe thấy, cảnh giác nhìn xung quanh.
Nhìn trái phải một hồi thấy không có ai, mới nhỏ giọng hỏi, “Rõ ràng là một ông cụ, tại sao lại trở thành ‘tiểu’ cổ thần vậy?”
Tựa như hỏi một bí mật không thể để ai nghe thấy, ranh mãnh một cách đáng yêu.
Cố Sâm không nhịn được cong môi, “Bởi vì năm ông ta 20 tuổi, đã thành lập công ty đầu tư đầu tiên, năm đó cổ phiếu và quỹ của ông ta lời đến 50%, vượt qua các công ty đầu tư lớn mới được biệt danh này.”
“20 tuổi à.” An Ca bội phục, “Trên mạng nói ông ta đã 78 tuổi, chơi cổ phiếu hơn nửa thế kỷ, kinh quá!”
Lại cảm thấy kì lạ, “Vậy năm nào ông ta cũng lời nhiều vậy, đã sớm trở thành người giàu nhất thế giới rồi đi.
Cơ mà tài sản của ông ta thì… nhiều có nhiều, nhưng xưng hô có chút…”
Cố Sâm lại giải thích với An Ca, “Duẫn Đông Minh từng có năm người vợ và vô số người tình, ông ta chắc có tới hơn hai mươi người con.
Mỗi một lần ly dị, đều sẽ tiến hành chia tài sản, sau mấy lần dày vò, số tài sản cũng ít đi nhiều.
Nhưng mà công ty đầu tư của ông ta có vốn lẫn hàng hóa tài chính rất mạnh.”
An Ca há to miệng, “Từng có năm người vợ, vô số người tình, hơn hai mươi người con!”
Rồi thấy mình nói có hơi lớn, vội vàng đè nhỏ giọng, “Ông ta sao có thể… sinh nhiều vậy?”
Cố Sâm không có hứng thú với mấy tin tám về nhà giàu, mà nhìn dáng vẻ của An Ca bây giờ, mấy thứ nhàm chán vặt vãnh kia cũng trở thành thú vị.
“Cái này cũng dẫn đến chuyện cứ cách mấy năm là ly dị, nhất là bây giờ con cháu cũng trưởng thành, thỉnh thoảng sẽ lại có vở kịch tranh gia sản diễn ra.” Còn nói, “Đúng rồi, Duẫn Nam là con trai của ông ta.
Chỉ là mẹ của Duẫn Nam không phải vợ chính thức, chỉ là một trong những người tình của ông ta thôi, người Anh.”
An Ca: … jongwookislove.wordpress.com
Hèn gì thấy cái họ Duẫn này quen đến vậy, thì ra là người liên quan đến nhân vật dính dáng tới mình.
Duẫn Nam.
Một trong những tình nhân của nguyên chủ, cũng là chủ căn nhà hắn gõ sai cửa lần đầu mới đến.
Xem ra hắn không né nổi những nhân vật này, giới này thì rộng, quan hệ thì phức tạp, muốn né cũng không né được.
Hắn chuyển đề tài, “Ánh mắt của Duẫn Đông Minh tốt vậy, lúc công ty anh đưa ra thị trường, ông ta chắc đầu tư không ít nhỉ?”
“Không có.” Cố Sâm cười nhạt, trong mắt mang chút giễu cợt, “Duẫn Đông Minh cho tới bây giờ cũng chưa từng mua cổ phiếu của Cố thị.”
An Ca thắc mắc, “Tại sao vậy?”
Cố Sâm nhún vai, bày tỏ không biết làm sao, “Nghe nói vợ của ông ta ai cũng hao hao nhau, hơn nữa còn mang dáng dấp của bà nội tôi.”
“Trời —” An Ca phát ra tiếng kinh ngạc, sau đó lại im lặng không nói nữa.
Hắn còn tưởng Cố thị và Duẫn thị là do cạnh tranh nên mới thế, ai ngờ thì ra là mối hận tình xưa của ông bà nội.
Hơn nữa cháu trai của người trong cuộc còn ngồi ở đây, An Ca hơi lúng túng, “Bà nội năm xưa chắc đẹp lắm.”
Cố Sâm ậm ừ, bày tỏ không hứng thú gì tới chuyện của người xưa.
An Ca luyến tiếc, “Duẫn Đông Minh nếu vì chuyện của 50 năm trước, từ chối lời mời đầu tư vào công ty của anh, vậy thì ông ta đã mất đi một cơ hội kiếm lời rồi.”
Phải biết là công ty của Cố Sâm đưa ra thị trường chưa tới một năm, cổ phiếu đã tăng lên gấp mấy lần.
Tiền lời có thể lên tới hơn trăm phần trăm.
Dù sao lấy khả năng tài chính của công ty Duẫn Đông Minh, đầu tư càng nhiều thì tiền lời càng lớn.
“Xem trọng tôi thế à?” Tâm trạng của Cố Sâm rất tốt, thấp giọng hỏi.
An Ca nghĩ trong đầu, không phải coi trọng anh, mà là tôi biết tình tiết của câu chuyện.
Ngoài miệng thì nói, “Anh giỏi như vậy, còn biết kinh doanh, nhất định sẽ biến công ty mới trở nên cực tốt.
Cho nên, tôi đem hết vốn tôi có đầu tư hết cho anh.”
“Cho tôi hết?” Trong mắt Cố Sâm mang ý cười, hỏi hắn, “Vậy tiền tiêu vặt của cậu thì sao?”
“Còn đâu.”
Tiểu thiếu gia làm bộ tội nghiệp lấy thẻ để lên quầy bar, nói, “Chẳng phải anh nói, tôi chỉ cần tuân thủ theo điều kiện của hợp đồng, mỗi tháng sẽ có một triệu tiền tiêu vặt sao?”
Tiểu thiếu gia đưa ra điều kiện, “Tôi không muốn cà thẻ, có thể đổi sang tiền mặt không?”
Hắn muốn chơi đầu tư, toàn bộ vốn lưu động của hắn, không ném vào sàn chứng khoán, thì cũng là ngoại trái cổ phiếu, không thì vào quỹ liên động chỉ tiêu kinh tế quốc gia.
Hắn còn muốn tiếp tục đầu tư, chẳng qua trong tay nhất thời không có nhiều tiền, suy nghĩ một hồi liền nhân cơ hội này đòi tiền mặt trong hợp đồng của Cố Sâm.
Cậu muốn mua thứ gì bằng tiền mặt?
Cố Sâm muốn hỏi, nhưng lời ra khỏi miệng thì thành, “Được.”
Sau đó mở điện thoại vào ngân hàng, chuyển tiền cho An Ca.
Hai người nhìn điện thoại chừng vài phút sau, An Ca ôm điện thoại mắt cười cong lên, nói, “Cám ơn Cố tổng!”
Giống như một đứa trẻ được nhận quà mà vui vẻ, vô cùng biết điều.
Cố Sâm nắm chặt tay lại, thật muốn xoa đầu cậu ấy…
Còn muốn… chuyển thêm cho một triệu.
Trong bữa tiệc thật ra rất ồn ào, tiếng các vị khách trò chuyện cùng tiếng cụng ly đan xen vào nhau, cũng khiến nhiệt độ không khí tăng lên.
Nhưng trong góc quầy bar lại vô cùng yên tĩnh, giống như được dựng tấm bình phong vô hình, chặn hết mọi sự huyên náo ngoài kia.
Chỉ có hai người trong không gian riêng, tựa như cả thời gian cũng trôi thật chậm.
Bọn họ trò chuyện không liên quan tới công việc, không liên quan tới những đề tài cạnh tranh trong thương trường, mà thì thầm về bí mật chỉ có cả hai biết.
Cố Sâm vào lúc này cảm thấy rất thoải mái, vừa rồi nói chuyện với các nhân sĩ dây thần kinh cứ căng hết mức, bây giờ cuối cùng cũng được thư giãn.
Tựa như nơi này là một bến tàu, chỉ có hắn và người thân thiết nhất đậu lại đó trò chuyện hàn huyên.
Cố Sâm đột nhiên nghĩ tới, hai người vốn là chồng chồng, ở trong mắt người ngoài chính là người một nhà, thân thiết nhất.
Là quan hệ hợp pháp được ghi trong sổ sách.
Chỉ trừ tờ hợp đồng hôn nhân một năm kia.
… jongwookislove.wordpress.com
Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng huyên náo và hoan nghênh lạ thường, hai người cùng nhìn sang.
Duẫn Đông Minh đến.
Một ông lão tóc bạc bước vào hội trường, đứng giữa một nhóm khách trẻ tuổi, nhưng vẫn không hề hằn lên vẻ tang thương theo năm tháng.
Trông ông còn rất khỏe mạnh.
Ước chừng là vì cùng ngành, An Ca có chút hứng thú với ông.
Hắn hỏi Cố Sâm, “Chúng ta phải tới chào hỏi à?”
Cố Sâm chỉ muốn tiếp tục ngồi ở đây nói chuyện với An Ca, nói, “Không cần, dù sao ông ta cũng không để ý tới chúng ta.”
Nhưng mà chỉ chốc lát sau, Duẫn Đông Minh thấy Cố Sâm ngồi trong góc, lại chủ động đi tới.
Tầm mắt của mọi người dõi theo Duẫn Đông Minh đi về phía góc quầy bar.
Cố Sâm không thể không đứng