An Ca ngược lại cũng không bị thương, chỉ là cơ thể của nguyên chủ không vận động nhiều nên yếu ớt, nện tay một cái chỉ bị đau chút thôi, lát sau cũng hết.
Hắn lại giơ tay đấm đấm bao cát, hỏi Cố Sâm, “Anh dậy từ sớm để đánh boxing? Đánh hơn ba tiếng?”
Cố Sâm dựa vào máy chạy bộ để cạnh cửa sổ nghỉ ngơi, nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
An Ca bình thường chỉ thấy Cố Sâm mặc vest, hoặc mặc áo sơmi.
Nút áo luôn cài kín đáo, chỉnh tề ngay ngắn, không hề có một chút qua loa.
Bây giờ thì mặc áo tập võ đứng dựa vào, có một chút mùi vị của đàn ông thô lỗ.
Nhất là cổ áo mở rộng thấy bờ ngực rắn chắc cùng đường nét của bắp thịt.
Ước chừng thấy đường cong mơ hồ cùng một chút da thịt, làm người ta dễ dàng liên tưởng đến mấy bức tranh chụp cơ thể hoàn hảo của đàn ông.
An Ca đột nhiên nghĩ, nếu mà áo kéo xuống một chút nữa, là có thể thấy cơ bụng và cái eo săn chắc rồi.
Chẳng qua An Ca cũng không dám đi qua kéo áo Cố Sâm.
Hắn chỉ suy nghĩ mà thôi.
“Tối hôm qua ngủ ngon không?” Cố Sâm đột nhiên nhìn hắn hỏi.
An Ca: “Tạm được, ngủ bù luôn đêm hôm trước, tinh thần bây giờ rất sảng khoái!”
Còn rất đắc ý hỏi, “Tôi ngủ ngoan mà ha?”
Cố Sâm nhìn An Ca, môi hơi cong lên thành nụ cười bất đắc dĩ.
Hắn không trả lời mà hỏi lại An Ca, “Đồ ăn có hợp khẩu vị không?”
An Ca bắt đầu thi triển công phu mèo quào, đánh đấm bao cát, nói, “Nguyên bàn đồ ăn to như vậy còn có món không hợp khẩu vị sao? Bữa trưa với bữa tối đừng nói cũng phong phú như vậy chứ?”
Cố Sâm: “Lần đầu cậu tới đây, mẹ tôi sợ không chăm sóc tốt cho cậu.
Cho nên chuẩn bị hơi đầy đủ quá, coi như để bà an tâm đi.”
“Tôi xin nhận tấm lòng vậy.” An Ca cười nói, đá một cái vào bao cát, “Nhưng mà sau này tôi vẫn nên ít tới nhà anh một chút.”
Cố Sâm: “Tại sao?” jongwookislove.wordpress.com
An Ca nghiêng đầu nhìn cánh cửa đóng chặt, nhỏ giọng nhắc nhở Cố Sâm, “Anh quên là chúng ta sẽ ly dị sao? Bây giờ được dì đối xử tốt quá, sau khi ly dị cũng không biết nhìn mặt dì thế nào.”
Cố Sâm trong phút chốc trợn tròn mắt nhìn An Ca.
Lúc An Ca nói câu đó, giọng nói rất bình thường, trên mặt thậm chí còn mang ý cười.
Nói xong lại tiếp tục đánh bao cát.
Không hề có một miếng sức nào, nhưng lại như đấm từng đòn vào tim Cố Sâm vậy, làm nó đập “Bịch bịch bịch” không yên.
Hắn muốn nói gì với An Ca, nhưng há miệng thì trong đầu hỗn loạn không nói được gì.
Hắn cứ nhìn An Ca một lúc lâu, chậm rãi hỏi, “Cậu… sẽ tuân thủ theo hợp đồng?”
An Ca nghi ngờ ngừng lại, “Ừ?”
Rồi hỏi ngược lại Cố Sâm, “Chẳng phải anh nói tôi phải tuân theo sao?”
Cố Sâm không nói được lời nào, nhìn hắn một hồi, xoay người rời khỏi phòng.
Đến chiều, ngoài trời có tuyết rơi, bông tuyết trắng phủ đầy bầu trời xám xịt.
An Ca ở thế giới của hắn rất ít khi nhìn thấy tuyết, nên bây giờ rất vui vẻ.
Đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài, còn giơ điện thoại lên chụp hình lại.
Chỉ là hiệu quả chụp ảnh không tốt lắm, Đới Nhã lấy máy chụp ảnh chuyên nghiệp của Cố Tín Hồng đưa cho hắn, “Tiểu Ca, con thử xài cái này không?”
An Ca không nghĩ tới bà lại quan tâm mình như vậy, không tiện từ chối.
Đứng trước cửa sổ chụp ảnh một hồi cùng Đới Nhã.
Trong chốc lát, An Ca liền hiểu tâm trạng của những người mê chụp ảnh, tại sao lại thích mua máy chụp ảnh tốt như vậy.
Hình ảnh chụp ra có cảm giác hoàn toàn khác biệt, bông tuyết bay tứ tung trong không khí được camera chụp lại trong một khoảnh khắc, mà cảnh sắc vườn hoa trắng của Cố gia cũng làm cảnh này thêm đặc sắc.
Đới Nhã đột nhiên hỏi, “Tiểu Ca, con có sợ lạnh không?”
An Ca: “Dạ không.”
Đới Nhã vui vẻ nói, “Vậy chúng ta gọi Tiểu Sâm ra sân chụp đi.”
An Ca: … jongwookislove.wordpress.com
Cố Sâm ngồi suốt trong thư phòng bị Đới Nhã gọi xuống.
An Ca đứng trong sân nghịch tuyết vô cùng vui vẻ.
Tới gần hoàng hôn, tuyết rơi còn nhiều hơn, rơi xuống bao tay màu đen còn có thể nhìn thấy hình bông tuyết rõ ràng.
Chỉ vài giây sau thì tan ra thành nước.
An Ca lại đưa tay ra chụp bông tuyết khác, hình dáng khác bông hồi nãy, nhưng vẫn long lanh trong suốt rất đẹp.
Chóp mũi hắn lạnh đến đỏ lên, thở ra khói trắng.
Nhưng ánh mắt thì lóe sáng, trông cực kì vui vẻ.
Khi Cố Sâm bị kéo ra sân, đã nhìn thấy An Ca như thế.
Đới Nhã nâng cùi chỏ chọt chọt hắn, hướng về phía An Ca, dùng ánh mắt cảnh cáo hắn: Con ra chơi với nó đi, đừng có ở suốt trong phòng bỏ rơi Tiểu Ca.
Cố Sâm không biết làm sao, đi ra sân.
An Ca nhìn thấy hắn liền hỏi, “Cố Sâm, nếu tuyết rơi cả đêm, ngày mai không biết tuyết đọng dày thế nào, chúng ta có thể ở trong sân chơi đắp người tuyết không?”
Cố Sâm nhắc nhở An Ca, chậm rãi nói, “Ngày mai còn phải đi làm, cậu cũng phải tới công ty.”
An Ca: “Đúng ha, hết giờ làm quay về thì trễ rồi.
Ai biết tuyết có tan hết không.”
Cố Sâm liếc mắt thấy vẻ mặt mất mát của tiểu thiếu gia, trông có vẻ rất thích tuyết nhỉ.
Hắn mở miệng nói, “Dự báo thời tiết nói ngày mai tuyết vẫn còn rơi, đi làm về tuyết sẽ dày hơn chứ không tan đâu.”
“Thật không!” An Ca mừng rỡ, “Vậy thì tốt quá, mai tan ca tôi muốn ở trong sân chơi một lúc.”
Cố Sâm đứng trong tuyết nhìn An Ca, sự lạnh lùng trên mặt cũng dần mất đi, trên môi là nụ cười khẽ.
Trước cửa, Đới Nhã giơ máy chụp hình, chụp lại cảnh hai người đang cười.
Bà chụp xong thấy rất đẹp, vui vẻ về phòng bỏ vào máy tính lấy hình.
Trong màn hình là hai chàng trai, tiểu thiếu gia anh tuấn giơ hai tay ra ngẩng mặt lên trời, trên gương mặt là sự hớn hở vui vẻ.
Bên cạnh là Cố Sâm khôi ngô, ánh mắt nhìn tiểu thiếu gia mỉm cười.
Nét mặt