An Ca trợn tròn mắt, nhìn Cố Sâm đột nhiên xông vào, ngơ ngác, “Sao, sao anh vào phòng tôi? Không phải, tại sao anh không gõ cửa!”
“A?”
Cố Sâm chợt thả lỏng tay, lui ra sau mấy bước, “Xin lỗi.”
Hắn nhìn dáng vẻ bây giờ của An Ca, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Quên mất mục đích mình vào đây.
Chẳng qua nhìn thấy quần của An Ca rơi dưới đất, thuận tay giúp nhặt lên, đưa lại cho An Ca, “Tôi, tôi không cố ý.”
An Ca vốn vì chưa tỉnh ngủ, vươn tay cầm quần, mê man hỏi, “Sao anh lại vào phòng tôi?”
Cố Sâm lui ra sau, dời mắt khỏi người An Ca, xoay người, “Tôi… có chuyện muốn nói với cậu.”
An Ca vội vàng mặc quần, lấy áo trên giường khoác lên người, hắn có chút tức giận, “Có gì thì cũng phải gõ cửa chứ.
Tôi ở nhà anh có lần nào tùy tiện vào phòng anh chưa?”
“A! Tôi nhớ ra rồi! Lần trước anh bảo tôi thử nhẫn cũng tự tiện xông vào, tôi ngủ nhưng không có quên!” An Ca cài nút áo, tố cáo từng câu một, “Anh đây là không tuân thủ hợp đồng! Đã nói không được can thiệp vào không gian riêng của nhau, mà anh còn hai lần xông vào phòng tôi.”
“Không, anh không phải không tuân theo hợp đồng… mà là vi phạm!”
Vi phạm… jongwookislove.wordpress.com
Đầu óc Cố Sâm cũng tỉnh lại được một chút.
Vừa rồi trong lòng hắn rất hoảng, suy nghĩ An Ca có vì hiểu lầm chuyện tối hôm qua mà tức giận như vậy không.
Hắn muốn mau chóng giải thích với An Ca, tới cửa không nghĩ gì lập tức xông vào.
Nhìn thấy An Ca lòng càng gấp gáp hơn.
Bây giờ suy nghĩ lại, mình làm cái gì vậy?!
Hắn cũng phát hiện, gần đây chỉ cần là chuyện liên quan tới An Ca, hắn rất khó giữ bình tĩnh và lý trí.
Hắn thở dài, lặng lẽ cảnh cáo mình: Như vậy không được.
Hắn đưa lưng về phía An Ca, thấp giọng nói, “… Xin lỗi.”
An Ca không thuận theo, “Tôi không tuân theo hợp đồng thì anh trừ tiền tiêu vặt của tôi, vậy anh không tuân theo hợp đồng thì sao?!”
Không tuân theo hợp đồng…
Cố Sâm nhắm mắt, thở ra một hơi thật dài.
Lúc lập ra hợp đồng là vì để ràng buộc An Ca, hắn cho tới bây giờ cũng không nghĩ mình sẽ không tuân theo hợp đồng.
Mà lúc này, An Ca tuân thủ rất tốt, ngược lại mình là người không lý trí.
“Tôi…” Cố Sâm suy nghĩ một chút, “Tôi, tôi trả cho cậu gấp đôi tiền tiêu vặt, được không?”
Gấp đôi tiền tiêu vặt!
An Ca đang mặc quần áo thì khựng lại, nhấn mạnh, “Tôi muốn tiền mặt.”
Cố Sâm: “Được.”
Tâm trạng của An Ca cuối cùng cũng tốt lên, “Anh gấp gáp tìm tôi như vậy là có chuyện gì?”
Cố Sâm bị hắn nhắc nhở, mới nhớ mục đích xông vào đây.
Hắn há to miệng, ngược lại không biết giải thích chuyện của Vi Gia Văn như thế nào.
“Chuyện tối hôm qua, cậu… cậu còn giận không?”
An Ca hỏi ngược lại, “Chuyện tối hôm qua là chuyện gì?”
Trong giọng nói không hề biết Cố Sâm nhắc tới chuyện gì.
Giống như không hề tức giận vì Vi Gia Văn.
Trong lòng Cố Sâm càng bất an hơn, thậm chí còn có chút mất mác.
Đây không phải là phản ứng mà hắn mong đợi, hắn thậm chí còn mơ hồ muốn nghe An Ca chất vấn quan hệ giữa hắn và Vi Gia Văn.
Bây giờ An Ca không hỏi, hắn cũng không có đường nào để giải thích.
Hắn chỉ chầm chậm nói, “… Vậy thì tốt.”
“Tốt cái gì!” An Ca mặc quần áo vào xong, bước vòng qua trước mặt Cố Sâm.
Thân thể gầy gò đã mặc âu phục chỉnh tề, chỉ là tóc còn bù xù, chân mày nhíu lại, hung hăng, “Sau này không được tùy tiện vào phòng tôi!”
Cố Sâm nhìn đi chỗ khác, “… Rồi.”
… jongwookislove.wordpress.com
Hai người ngồi chung với nhau ăn bữa sáng.
Dì vương cũng không quấy rầy không khí “lãng mạn” của cặp đôi, đã sớm trốn vào phòng mình.
Món ăn là mỗi ngày được bếp nấu đem tới, phối hợp cân bằng dinh dưỡng, mùi vị cũng không tệ.
Chỉ là… giống như lời Vi Gia Văn nói với hắn tối hôm qua, trong nhà không có cảm giác gia đình, tủ lạnh cũng trống rỗng, trừ đồ ăn sẵn, trong nhà cũng chẳng có cái gì.
Cố Sâm làm bộ thờ ơ, nói, “Tôi định bảo dì Vương mua chút đồ bỏ vào tủ lạnh, cậu có muốn mua gì không?”
An Ca: “Cái gì cũng được, à, mua sữa đi, trước khi ngủ uống một ly có thể ngủ ngon.”
Cố Sâm: “Còn gì nữa không, ví dụ như đồ ăn vặt, trái cây này nọ.”
An Ca ậm ừ, mang giọng nói lười biếng chưa tỉnh ngủ, “Mì gói, khô bò, bánh ruốc…”
Cố Sâm: ???
Mấy món này là gì?
Hắn âm thầm ghi nhớ trong lòng, lại hỏi, “Tối hôm qua cậu ngủ không ngon?”
An Ca: “Ừ.”
Cố Sâm dò xét, “Vì… chuyện gì?”
An Ca nhíu mày, “Lo nghĩ mãi chuyện tối hôm qua nói với anh, không hợp tác với Duẫn Đông Minh thì tốt hơn, nhưng tôi không có tự tin vào bản thân.
Lỡ như thất bại thì sao?”
Nội dung trong tiểu thuyết vẫn còn chưa đi hết, nguy cơ của An gia vẫn chưa hoàn toàn được giải trừ.
Quản lý một ngân sách mấy trăm triệu, lỡ như thất bại, thì ba mẹ sẽ phải gánh hậu quả cùng với hắn.
An Ca rất muốn không để ý tới mà xông vào, nhưng trước mắt vẫn còn chưa quyết định được.
Cố Sâm: … Thì ra cũng không phải tức giận.
Hắn nhìn An Ca ở đối diện nghiêm túc lựa chọn con đường cho mình, cười khẽ, “Cậu cũng không cần gấp gáp đưa ra quyết định, dù sao cậu cũng còn nhỏ, trước tiên cứ từ từ góp nhặt kinh nghiệm đã.
Cậu bây giờ có thể xem phòng AUM là kỳ hòa hoãn của mình, sau khi có thành tích và danh tiếng nhất định thì ra làm công ty độc lập.”
“Đúng ha!” Mắt An Ca sáng lên, lập tức lên tinh thần, “Sao tôi không nghĩ tới nhỉ!”
Hắn cho dù không hợp tác với Duẫn Đông Minh, thì vẫn còn An thị để hắn thử nước mà!
Quả nhiên, ở mặt sự nghiệp, rốt cuộc vẫn là Cố Sâm có đầu óc già đời hơn.
An Ca sáng tỏ trong lòng, hắn cười với Cố Sâm, chân thành nói, “Cố tổng, cám ơn anh.”
Một đôi mắt đẹp cong lên trên gương mặt xinh xắn, con ngươi sáng trong mà ấm áp.
Cố Sâm nhìn mấy giây, vùi đầu ăn cơm, “… Cái này có gì mà cám ơn.”
An Ca không nhịn được mở lời, “Anh ban đầu quyết định thoát khỏi Cố thị, lúc thành lập Viễn Đằng là quyết tâm như thế nào? Có nghĩ tới sẽ thất bại không?”
Cố Sâm: “Không có.”
An Ca: “Anh tự tin vậy! Cho tới giờ anh có sợ cái gì không?”
“Sợ?” Cố Sâm xem thường, “Không có.”
An Ca lại hỏi, “Vậy anh có vì công việc mà tối hôm trước thức khuya, hôm sau buồn ngủ không muốn đi làm không?”
Cố Sâm: “Chỉ cần nghĩ đến công việc là không thấy buồn ngủ nữa.”
Ối dồi ôi, không hổ là nam chính lấy sự nghiệp làm chủ.
Tinh thần và thân thể có thể chịu đựng trên mức người bình thường.
An Ca lắc đầu xúc động, “Đúng là không ai giống ai, nếu không phải đã nhận lời ba mẹ hôm nay phải tới công ty, hôm nay