Đụng phải thứ không nên đụng, An Ca sợ hết hồn.
Cũng may Cố sâm vẫn chưa tỉnh, nếu không cái tên lạnh lùng này bình thường còn không biết nói giỡn là gì, nói xin lỗi hắn cũng thấy lúng túng.
An Ca cẩn thận rút chân về, hơi đẩy cánh tay của Cố Sâm ra, nhẹ nhàng xoay người về phía gối của mình, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Đúng là, sao tự nhiên mình lại ngủ trong lòng Cố Sâm chứ.
May là Cố Sâm không phát hiện, nếu không sẽ rất mất mặt.
… jongwookislove.wordpress.com
Tối qua An Ca trải qua một màn nguy hiểm tính mạng, khiến Tề Tĩnh không yên, cứ nhớ tới là thấy sợ.
Mặc dù trước mắt tên bắt cóc đã bị bắt, nhưng mấy người con nhà họ Duẫn vẫn còn đang bị điều tra.
Trước khi chuyện được giải quyết, trong lòng Tề Tĩnh không thể nào thả lỏng được, e sợ An Ca lại có thể xảy ra chuyện.
Vì thế lúc ăn cơm, An Thừa Lâm khuyên nhủ An Ca, “Ở nhà thêm mấy ngày đi con, mẹ con ngày ngày nhìn thấy con mới yên tâm được.
Chờ chuyện này kết thúc rồi lại về nhà Tiểu Sâm.”
An Ca: “Dạ được.”
Cố Sâm: “Dạ được.”
An Ca: ???
Ủa ba tui kêu tui ở lại, có kêu anh đâu trời, anh dạ được cái gì?!
Hắn nghĩ Cố Sâm là không tiện từ chối người lớn nên mới nhận lời ở lại An gia.
Vì thế rất quan tâm nói thay cho Cố Sâm, “Không sao, nếu anh bận thì có thể về nhà trước.”
Cố Sâm nhìn hắn, “Chỉ là tối về ngủ thôi, sẽ không ảnh hưởng tới công việc.”
Nói xong lại liếc mắt nhìn cổ tay An Ca, “Với lại mấy ngày kế em cũng cần người chăm sóc.”
An Ca: Nói thật hả cha nội??
Hay là cố ý làm bộ trước mặt ba mình đi.
An Thừa Lâm nhìn hai người bọn họ, trên mặt mang nụ cười hiền hậu của cha già.
An Ca và Cố Sâm đúng là kết hôn vì sản nghiệp của hai gia đình, làm cha trong lòng đương nhiên sẽ lo lắng hai người không hợp.
Nhưng tối qua khi An Ca xảy ra chuyện, Cố Sâm đã chạy đi cứu An Ca, buổi sáng lại thấy An Ca được Cố Sâm chăm sóc tinh thần khoan khoái.
Hoàn toàn không có gì là sợ hãi hay hoảng loạn do chuyện tối hôm qua cả.
An Thừa Lâm vui vẻ yên tâm trong lòng, cảm kích nói với Cố Sâm, “Có con chăm sóc Tiểu Ca, chú với dì Tĩnh rất yên tâm.
Hôm nay chú sẽ nói quản gia dọn cho con một thư phòng tạm thời, cũng chuẩn bị phòng riêng cho trợ lý và tài xế của con.
Cứ xem đây là nhà mình, muốn ở với Tiểu Ca bao lâu thì ở.”
Cố Sâm lễ phép nói, “Cám ơn chú An.”
An Thừa Lâm cười haha, “Là người một nhà mà khách sáo gì nữa con, muốn ăn gì cứ kêu bếp nấu cho.”
Cố Sâm mỉm cười nói, “Dạ chú An.”
An Ca: … Đâu cần giả bộ giống dữ vậy.
… jongwookislove.wordpress.com
An Ca, con trai độc nhất của An gia, bị bắt cóc cùng Duẫn Nam, con trai của nhà đầu tư Duẫn Đông Minh, tin tức này mới hơn ba giờ sáng đã được đăng khắp các trang báo mạng.
Mấy nhân viên của An thị cũng bàn tán xôn xao:
“Nghe nói tên bắt cóc là nhân viên của Tiểu Lan Hương, sau khi đánh thuốc mê An thiếu gia nhà chúng ta và hoàng tử u buồn thì định bỏ xuống biển, chết mất xác.”
“Bạn tui ở ven biển có nói tối qua nghe thấy tiếng súng cùng tiếng còi cảnh sát, chắc chắn là vụ này rồi.”
“Trời ơi, sợ quá vậy! Rốt cuộc là ai dám ra tay với An gia và Duẫn gia?!”
“Con nhà giàu từ lúc đẻ ra đã phải đối mặt với nguy hiểm rồi, không biết lúc nào bị người ta hại.”
“Tiểu An tổng của chúng ta chắc sợ tới trốn trong nhà, không dám đi đâu luôn quá.”
“Tui cũng có thể đoán được bây giờ ở trong biệt thự của An gia là tầng tầng lớp lớp vệ sĩ…”
Cô tiếp tân còn chưa nói xong thì thấy cửa mở ra.
Dưới ánh mặt trời buổi sáng, một chàng trai gầy gò xuất hiện.
Chính là vị Tiểu An tổng mà bọn họ nói là giờ không dám đi đâu.
Tiểu thiếu gia tuấn tú đẹp trai mặc âu phục, dưới sự hộ tống của vệ sĩ hai bên, nhẹ nhàng đi vào công ty.
Ánh mặt trời rọi xuống làm xung quanh hắn có một vầng sáng màu vàng, ngay cả sợi tóc cũng ánh ánh, cộng thêm đôi mắt cười và môi hơi cong lên, trông hắn vô cùng rực rỡ.
Chói mắt còn khiến người ta nhìn chăm chú.
Mấy cô tiếp tân ngơ ra, ánh mắt cũng di chuyển theo bước chân của An Ca.
Cho đến khi An Ca giơ tay chào bọn họ, “Chào buổi sáng.”
Mấy chị gái giờ mới tỉnh lại, xấu hổ nói, “Chào, chào buổi sáng.”
Đến khi An Ca vào thang máy rồi, các cô mới nhìn nhau giật mình nói:
‘Tiểu thiếu gia hôm qua thiếu chút nữa bị nhấn xuống biển, hôm nay đã rạng rỡ đi làm rồi?!”
“Còn cười đẹp trai như vậy nữa.”
“Đây chính là Tiểu An tổng vừa trải qua một màn sinh tử hả?”
Lão Từ bọn họ khi nhìn thấy An Ca đi vào phòng làm việc cũng hết hồn muốn rớt cả hàm xuống.
Mấy người vội vàng lo lắng hỏi, “Tiểu An tổng, anh… anh đi làm?”
“Chúng tôi mới xem tin tức, xảy ra chuyện như vậy rất đáng sợ.
Tối hôm qua không bị thương gì chứ?”
An Ca: “Sao, mấy chú mấy anh muốn tôi bị thương?”
Lão Từ: “Đương nhiên không phải! Thấy cậu trải qua chuyện sợ hãi như vậy thì cũng phải nghỉ mấy ngày mới đúng?”
“Ừ.” An Ca gật đầu, tỏ ra thấu hiểu, “Tối hôm qua trải qua chuyện như vậy, mới phát hiện sinh mạng đáng quý cỡ nào.
Cho nên, còn sống một phút giây nào thì phải kiếm tiền phút giây đó! Qua đây, mọi người cùng nhau kiếm tiền!”
Vừa nói hắn vừa mở màn hình lên, cạch cạch gõ bàn phím đăng nhập tài khoản.
Cổ tay cũng hơi lộ ra, mọi người đều thấy ở đó bị băng bó, bên trong dính máu màu nâu.
Tiểu Trương: “Tiểu An tổng, tay anh bị thương còn có thể gõ bàn phím sao?”
An Ca: “Dĩ nhiên là được, bị thương nhẹ hều làm sao có thể trễ nãi công việc, kiếm tiền là quan trọng nhất!”
… Kiếm tiền quan trọng.
Lão Từ bọn họ há hốc mồm.
Bọn họ chỉ bị cảm sốt nhẹ thôi cũng lấy lý do để xin nghỉ một hôm.
Mà vị này tối qua thiếu chút nữa làm mồi cho cá, lại hiểu được sinh mạng đáng quý, kiếm tiền là quan trọng nhất.
Sáng hôm sau thức dậy vẫn đi làm như bình thường.
Đây chính là sự chênh lệch giữa họ và thiếu gia nhà tư bản sao?
An Ca nhìn Lão Từ bọn họ vây quanh mình, trong mắt mang theo ý cười.
Hôm qua ngồi phân tích số liệu và thị trường cùng bọn họ, khi thảo luận tới đề tài tránh để mình rơi vào nguy hiểm, hắn có cảm giác quen thuộc như trở về thế giới của mình.
Trước mắt, mười người này chính là team của hắn, là mục tiêu hắn cố gắng xây dựng trước khi bắt đầu kế hoạch to lớn mà Cố Sâm vạch ra cho hắn.
Hắn ho nhẹ một tiếng, gõ lên bàn, “Cũng sắp mở sàn rồi, mọi người còn ở đây làm gì nữa? Báo cáo phân tích sáng nay đã xem chưa? Đã kiểm tra hàng hóa nào mạnh nhất chưa? Cách hôm qua tôi nói với mọi người có biết sử dụng chưa? Còn không mau vào chỗ chuẩn bị!”
Lão Từ bọn họ bị một loạt câu chất vấn của An Ca làm bối rối.
Nhìn An Ca một hồi sau mới mở miệng, “Vâng.”
“Được.”
“Bắt đầu ngay bây giờ ạ.”
Mọi người lần lượt về chỗ, mở máy tính, gõ bàn phím, xem báo cáo.
Trong lòng thì âm thầm nói, tiểu thiếu gia bắt đầu lên mặt nữa rồi.
An Ca nhẹ giọng, tiếp tục kích động mọi người, “Mục tiêu của chúng ta hôm nay là lấy được phần trăm cao hơn hôm qua, ngày mai cao hơn hôm nay.
Tranh thủ kiếm càng nhiều tiền càng tốt!”
Lão Từ bọn họ: …
Ngay sau đó là lời đáp lại không hề có một